Chương 22

"Thật sao? Tôi thấy hai cha con anh ăn uống béo tốt, còn tưởng ngày nào hai người cũng ăn bột mì trắng với thịt lợn ở nhà hết."

Lương Dĩnh ngoài cười trong không cười, nói.

Nội tâm vợ chồng Lương Nhân Nghĩa bỗng giật thót.

Lương Lượng ở đằng kia quậy phá: "Mẹ, con muốn ăn kẹo, con muốn kẹo Đại Bạch Thỏ, không muốn ăn kẹo rẻ tiền đâu."

Từ Phượng Lai mất mặt, vỗ con mình một cái: "Ăn kẹo quýt thì có gì không tốt, ngày thường nhà chúng ta còn chẳng có kẹo mà ăn."

"Ôi chao, chị à, chị so đo với trẻ con làm gì."

Cố Ngân Tinh đảo mắt, đưa cháu gái cho Cố Kim Thủy, nói: "Nhóc mập, cô đưa nhóc ra ngoài chơi ha."

Cô ấy cầm một nắm kẹo trên tay, Lương Lượng lập tức vui vẻ đi theo.

Trong phòng.

Hà Xuân Liên làm như không có chuyện gì, kêu hai người Lương Nhân Nghĩa gói sủi cảo chung, còn định làm món thịt kho tàu.

Vợ chồng Lương Nhân Nghĩa liên tục nói được, không ngừng nuốt nước miếng.

Cố Ưu Tư ở bên cạnh sốt ruột muốn chết.

Cả nhà này toàn là quỷ hút máu, thích chiếm không tiện nghi của nhà họ Cố, hết lần này đến lần khác hiện tại cô lại không nói được, đúng là tức chết mà.

...

Ngoài sân.

Cố Ngân Tinh bóc vỏ kẹo, đưa kẹo sữa cho Lương Lượng: "Nhóc mập, cũng may là hôm nay nhóc đến nhà cô nên mới được ăn loại kẹo này đấy."

Lương Lượng vội vàng giật lấy kẹo sữa nhét vào miệng, ú ớ nói: "Ai bảo, nhà tôi cũng có kẹo sữa đấy."

"Thật sao? Nhà nhóc mua nổi sao?" Cố Ngân Tinh cố ý tỏ vẻ khinh thường: "Nhóc đang khoác lác hả?"

"Không phải!"

Lương Lượng nào chịu được người khác nói mình khoác lác, lập tức nhảy dựng lên nói: "Nhà tôi nhiều kẹo sữa lắm, nhiều hơn nhà cô nhiều."

"Khoác lác." Cố Ngân Tinh khịt mũi: "Nhà nhóc không có tiền, làm sao mua nổi đây, nhà nhóc nghèo đến mức hôm nay còn phải chạy đến nhà chúng tôi ăn sủi cảo, ăn mì, ăn thịt ba chỉ kho tàu đấy."

"Xí, mấy thứ này nhà tôi ăn đến ngán rồi, ngày nào nhà tôi cũng ra ngoài quán ăn, có gì ngon mà tôi chưa từng ăn qua chứ." Lương Lượng ưỡn bụng: "Bố mẹ tôi lười nấu cơm nên mới đến đây ăn chực thôi."

"Đúng là biết cách gạt người khác thật, lại còn ngày nào cũng ra ngoài quán ăn."

Cố Ngân Tinh nhét kẹo vào túi: "Cô không cho mấy kẻ lừa đảo ăn kẹo đâu."

"Thật đấy." Lương Lượng nào chịu được người khác nói mình là kẻ lừa đảo, nó suy nghĩ, xoay người chạy vào nhà.

Lương Lượng túm lấy tay áo Từ Phượng Lai: "Mẹ, có phải nhà mình rất giàu không? Có phải ngày nào chúng ta cũng ra ngoài quán ăn đúng không?"

Trong phòng chớp mắt trở nên im lặng.

Lương Nhân Nghĩa phản ứng nhanh nhất, lập tức tức giận đứng dậy: "Con nói linh tinh cái gì đấy, nhà mình có tiền khi nào chứ!"

"Đúng vậy, nhóc xem, ta đã nói nhóc chính là tiểu lừa đảo mà." Cố Ngân Tinh cười hì hì đi vào, đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ xem kịch vui.

Lúc này Lương Lượng càng sốt ruột hơn.

Đột nhiên nhớ tới trong túi mình có tiền mừng tuổi năm nay, nó vội vàng lấy tiền mừng tuổi ra, cầm tờ mười đồng kia trong tay: "Nhà tôi có tiền thật đấy, cô xem tiền mừng tuổi của tôi này! Cô có có không?!"

Làm tốt lắm!

Nhóc mập!

Tuy Cố Ưu Tư không biết chuyện gì xảy ra, nhưng với hành động "đại nghĩa diệt thân" của Lương Lượng, lại cảm thấy vô cùng cảm động.

Hà Xuân Liên cất vỏ sủi cảo, nhìn Lương Lượng, lại nhìn vợ chồng Lương Nhân Nghĩa.

Mặt mày vợ chồng Lương Nhân Nghĩa đỏ bừng.

Lương Nhân Nghĩa càng tức giận hơn, giơ tay tát lên mặt Lương Lượng một cái: "Ai cho mày nói bậy, nhà chúng ta có tiền khi nào hả, mày lấy tiền này từ đâu ra."

Cố Kim Thủy giữ tay Lương Nhân Nghĩa, Lương Nhân Nghĩa gần như to gấp đôi anh, nhưng Cố Kim Thủy vẫn dễ dàng giữ anh ta lại.

Cố Kim Thủy cười như không cười: "Anh họ, tôi thấy chuyện nhà anh vẫn nên để về nhà xử lý đi thì hơn. Còn bữa cơm tất niên tối nay, hai nhà vẫn nên ăn riêng đi, dù sao điều kiện nhà tôi bình thường, cũng không thể cho con nít mười tệ làm tiền mừng tuổi được."

Lương Nhân Nghĩa đang định nói gì đó, cổ tay lại truyền đến cơn đau đớn dữ dội, anh ta chỉ có thể vội vàng đồng ý, sau đó dẫn cả nhà xám xịt rời đi.

...

Gian nhà phía đông.

Lúc Tống Triều Hoa ra ngoài đổ nước, nhìn thấy bóng lưng Lương Lượng.

Hai mắt cô ta đột nhiên sáng lên.

Cô ta nhớ tới một chuyện, vội vàng về phòng tìm ba mình.