Chương 51

Mà kiếp trước Hứa Nhất Ngưng ở khu nhà người thân cuối cùng lăn lộn đến phát đạt, hoàn toàn là dựa vào việc đoạt công lao của cô, chẳng những tìm được công việc, còn lấy được lòng của người ở khu nhà người thân.

Vương Mai nhớ tới chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, ánh mắt sâu thẳm. Kiếp trước, đứa con trai khờ của chủ nhiệm Thẩm không cẩn thận đi lạc khỏi bà vυ" chăm sóc rồi rơi xuống sông gần đó. Là Vương Mai cứu cậu bé, nhưng người mạo nhận công lao cuối cùng lại là Hứa Nhất Ngưng.

Lần này, cô sẽ không ngốc đến mức giao công lao cho người khác một cách vô ích, ơn tình của chủ nhiệm Thẩm là dành cho Vương Mai.

Chờ mọi người đi rồi, Vương Mai làm cơm ở trong phòng bếp xong thì cầm lấy bánh bao ăn thỏa mãn. Chờ sau khi trở về, không ngoài dự liệu nhất định sẽ không sống yên ổn. Vương Mai thậm chí còn đang suy nghĩ, Hứa Nhất Ngưng trở về sẽ tố cáo như thế nào.

Vì để có đủ sức lực ứng phó, cô nên ăn no rồi nói sau.

Vương Mai gian nan bưng thức ăn trở về, hậu quả vào nhà không ngờ lại phát hiện ra vị khách không mời mà đến.

Trước bàn cơm, Trần Phong và Vương Cương đang an ủi Hứa Nhất Ngưng hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt cô ta oan ức nhìn thấy Vương Mai thì cắn môi không nói lời nào, một dáng vẻ nhìn thấy mà thương.

Vương Mai còn chưa kịp đóng cửa, Vương Cương đã cởi giày dưới lòng bàn chân nổi giận ném về phía Vương Mai.

“Cô còn dám trở về!"

Vương Mai lạnh mặt, con người Vương Cương căn bản không có lương tâm, hoàn toàn mặc kệ trong tay cô đang bưng đồ ăn, khó chịu biết bao nhiêu.

Đã như vậy thì đói bụng chết đi.

Theo hướng Vương Mai tránh né, cái đĩa vỡ vụn, thức ăn và cơm đổ hết. Vương Mai nhướng mày, vậy thì tất cả đều nhịn hết đi.

Ba người đều cho rằng Vương Mai cho dù bị đánh cũng sẽ bảo vệ tốt đồ ăn, ai ngờ, ngay cả đồ ăn cô cũng bưng không xong.

“Cô còn dám né!"

Vương Cương vừa mở miệng chính là châm chọc khıêυ khí©h, anh ta cắn chặt răng nhìn về phía bát cơm vỡ vụn trên mặt đất, biểu cảm trên mặt vặn veo.

Vương Mai ghét bỏ đá chiếc giày Vương Cương ném tới một cái, rồi cô lui ra xung quanh, bóp chặt mũi, chịu không nổi, giày cũng thật là thối.

“Em cũng không cố ý, ai bảo anh ném giày lung tung, em bưng thức ăn cũng không thể tránh kịp.

Nhưng em đánh giá cao bản thân quá, không bảo vệ tốt thức ăn, xem ra tối nay chúng ta phải đói bụng rồi."

“Một chút việc nhỏ cũng không làm xong!"

Vương Cương tự mình mắng chửi.

Hứa Nhất Ngưng bên cạnh nức nở nhỏ nên căn bản không thể nghe thấy, âm thanh cao hơn một chút, yếu đuối thút thít nhào vào trong lòng Trần Phong.

Vương Cương sốt ruột, ánh mắt anh ta tràn ngập uy hϊếp, giống như muốn ăn thịt Vương Mai trước mặt: "Vừa rồi ai cho cô lá gan bắt nạt Nhất Ngưng, bây giờ tôi sẽ cho cô biết tay!"

Trong lúc nói chuyện tay Vương Cương định tát cô, Trần Phong muốn ngăn cản, anh ta không nhìn được việc đàn ông đánh phụ nữ.

Hứa Nhất Ngưng ôm chặt eo anh ta ngăn cản, giọng nói yếu ớt nói: "Chuyện của bọn họ chúng ta không cần lo, đỡ cho Cương Tử càng thêm tức giận.

Vương Mai né tránh, sắc mặt lạnh lùng: "Đừng chạm vào tôi!"

“Còn dám né!" Vương Cương càng tức giận.

“Anh đứng lên cho tôi!” Vương Mai chán ghét liếc anh ta một cái.

Trong phòng vang lên tiếng bàn tay vang dội, nhưng âm thanh này là từ mặt Vương Cương truyền ra.

Tay Vương Cương ôm mặt, trong mắt không thể tin nổi đối phương lại dám đánh mình, lại còn đánh trước mặt Hứa Nhất Ngưng.

Anh ta phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn Hứa Nhất Ngưng, sợ đối phương chê cười.

Tiếng khóc của Hứa Nhất Ngưng bởi vì khϊếp sợ mà dừng lại, Vương Mai này sao không phát triển theo kế hoạch ban đầu của cô ta vậy?

“Tìm người tính sổ còn phải để ý đến chứng cứ chứ?

Cô nói tôi bắt nạt cô, cô có chứng cứ không? "

Vương Mai xoa xoa cổ tay mình, tò mò hỏi Hứa Nhất Ngưng.

Hứa Nhất Ngưng đứng lên, vẻ mặt ấm ức lại bất lực: "Chuyện cô vừa làm đều quên rồi sao?"

“Ồ? Tôi đã làm chuyện gì. Nếu nói là chuyện bắn nước thì tôi không cố ý, hơn nữa lúc trước cô cũng làm bắn lên đồ ăn của tôi, không phải tôi cũng không nói gì sao?"