Chương 14

Nói chung là do đã quá mệt mỏi, Tống Nguyệt Minh vừa nằm xuống đã ngủ rồi, khi cô mở mắt thì đã nghe thấy tiếng gà gáy lảnh lót đợt này hết đợt khác, còn có hương vị mùi khói bếp bay vào mũi, trong phòng lại có ánh sáng, nắm sơm từ sửa sổ chiếu vào, cô mở màn ra bước xuống giường, sau đó lại vén màn lại, tránh cho muỗi chui vào.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì bữa sáng đã làm xong rồi, món ăn trên bàn rất đơn giản, rau trộn cà tím cộng thêm hai hộp màn thầu, còn có trứng gà luộc đặt trong bát nước lạnh, là món chuẩn bị riêng cho cô và Đại Bảo, hôm nay luộc ba quả. Hoàng Chi Tử muốn gắp cho Tống Kiến Cương một quả nhưng bị Tống Vệ Quốc nhíu mày ngăn cản: “Nó thì ăn trứng gà làm gì, không cho ăn.”

Tống Kiến Cương vẫn còn nằm ở phòng phía tây không có động tĩnh gì, Hoàng Chi Tử dậy sớm đã đi qua nhìn thoáng một cái, ngủ cũng không dám nằm bình thường, trên mông có vết thương bị đánh sưng lên làm bà đau lòng không dám nhìn thêm nữa.

Cả nhà ăn xong bữa sáng, ba lao động chính trong nhà chuẩn bị đi làm việc, Tống Nguyệt Minh rất ít khi đi làm việc, Tống Kiến Cương thì chắc là hôm nay không thể đi làm được rồi, Hoàng Chi Tử không yên tâm dặn dò con dâu cả mấy câu rồi đi theo mọi người bắt đầu làm việc, trong nhà chỉ còn lại ba người lớn và một đứa trẻ, Tống Nguyệt Minh chơi với Đại Bảo một lúc rồi trở về phòng, vốn dí cô muốn giặt sạch quần áo thay ra hôm qua, nhưng lúc cô ngủ dậy đã thấy nó được giặt sạch sẽ đang phơi trên sào rồi.

Không bao lâu sau, Tống Nguyệt Minh nghe thấy tiếng mở cửa của phòng phía tây, Tống Kiến Cương cắn răng chịu đựng bước đi, bước vội tới phòng bếp lấy đồ ở trong nồi ra ăn.

“Nguyệt Minh?” Anh ăn cơm xong thế mà lại đi vào phòng Tống Nguyệt Minh, trên mặt cười hì hì.

Tống Nguyệt Minh đang cầm đá chơi chơi, quay đầu lại nhìn thấy hăn ta thì trừng mắt lên nói: “Làm gì?”

Tống Kiến Cương nhìn quét qua phòng cô một vòng, không nhìn thấy gì ăn ngon cả, ho khan một tiếng: “Em mách cha mẹ hơi quá đó, em xem anh bị cha mẹ đánh thành như thế nào đây này.”

“Hừ, nếu hôm qua tôi mà chết đuối, cha càng đánh anh ác hơn đó, có phải là anh và Dương Hồng Vệ lại thương lượng cái gì nữa rồi không?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện của Tống Nguyệt Minh, Tống Kiến Cương không được tự nhiên dịch dịch bước chân: “Làm gì có chuyện đó chứ, không phải anh đã nói với em là anh bị đau bụng tiêu chảy sao, nếu không thì anh đã ở đó trông em rồi.”

Đến lúc này rồi, Tống Kiến Cương vẫn còn muốn vãn hồi tình anh em với Tống Nguyệt Minh, lại muốn lừa gạt thêm lần nữa à.

Tống Nguyệt Minh đứng lên dọn cái ghế, đi đến trước mặt anh nói: “Anh, sau này anh muốn làm gì thì làm, đừng tới tìm tôi nữa!”

“Đừng mà, từ nhỏ anh đã đối rất tốt với em, em nói những lời này tuyệt tình quá rồi đó? Em, oa--!!” Tống Kiến Cương muốn tránh cái ghế mà cô đang ném lại đây, nhưng vì trên người có vết thương nên bước chân không vững, cả mông ngồi bịch xuống đất, đau nhưng lại giống như cái lò xo, lại đứng lên tiếp.

Tống Nguyệt Minh nhún nhún vai: “Tôi không cố ý đâu.” Tôi cố tình đó.

Cô nói xong thì cất ghế rồi đi ra ngồi dựa vào chỗ gốc cây hóng mát, mùa hè không có điều hòa cũng không có quạt, tuy rằng buổi sáng mát mẻ hơn nhưng cô cũng không muốn ngồi trong phòng.

Trong mắt Tống Kiến Cương hiện lên một làn khói mờ mịt, chậm rì rì bước về phòng mình. Vương Quyên trông Đại Bảo ở phòng phía tây, nhìn anh anh em ồn ào xong mới bưng rổ kim chỉ ra đóng đế giày.

Nhìn người ta làm đế giày là một việc rất thú vị, người phụ nữ thuần thục đem từng đường kim mũi chỉ khâu cân xứng, có thể coi là chứng ám ánh cưỡng chế. Trong trí nhớ của Tống Nguyệt Minh, cô chỉ từng thấy bà nội làm giày như thế cho ông nội thôi.

Vương Quyên thấy em chồng hơi là lạ, nhưng mà không nghĩ ra là lạ chỗ nào, thôi thì không nghĩ nữa, vừa đóng đế giày vừa nhìn Đại Bảo chơi với Tống Nguyệt Minh bên cạnh.