Chương 26

Tống Nguyệt Minh ôm cái lon về nhà mang theo Đại Bảo vui vẻ thét chói tai, miệng há miệng khiến nước miếng muốn chảy xuống, chờ mong hô: "Bi ba bi bô."

Cô còn chưa trả lời, Vương Quyên đã gõ lên đầu con trai: "Con mèo tham lam này, sao cái gì cũng ăn thế!”

Tống Nguyệt Minh đi vào phòng bếp lấy ra hai cái bát cùng hai cái thìa, nhưng cô không vặn được cái lon, Tống Kiến Cương cợt nhả muốn tiến lên giúp: "Em gái, để anh vặn ra cho em, hôm nay em cùng mẹ làm gì vậy?”

"Liên quan gì đến anh? Em không cần anh vặn giúp, anh cả, anh mở ra giúp em đi.”

Tống Kiến Binh vui vẻ hớn hở nhận lấy, không cần tốn nhiều sức mở ra, tiện tay đem nắp bình đóng hộp giao cho Đại Bảo chơi, Đại Bảo rất quý trọng liếʍ liếʍ nước ngọt trên nắp, Vương Quyên ở một bên nhìn ánh mắt co lại.

Tống Nguyệt Minh múc từ trong lon ra bốn năm muỗng đưa cho Vương Quyên: "Chị dâu, chị đút cho Đại Bảo uống đi.”

Vương Quyên và Tống Kiến Binh cười ngay tức khắc, Đại Bảo vui vẻ, liên tục nói lan man.

Tống Nguyệt Minh lại rót cho mình một nửa, nửa chai còn lại giao cho Hoàng Chi Tử , rất nghiêm túc nói: "Mẹ, đừng để anh hai uống!”

"Con giữ lại để trong phòng con uống đi."

"Không, chúng ta đều uống, chỉ không cho anh hai uống!" Tống Nguyệt Minh cố hết sức bày tỏ mình chán ghét Tống Kiến Cương, cô cũng không có ý định tiếp tục ở chung một chỗ với anh ta.

Hoàng Chi Tử cười tủm tỉm bưng lon uống một ít còn lại bên trong, sau đó giao cho Vương Quyên: "Con cũng uống một chút đi, còn lại để lại cho Đại Bảo.”

Vương Quyên được chiều mà khϊếp sợ: "Được rồi, mẹ.”

Bình thường, em chồng thật sự ăn không hết mới cho Đại Bảo, hôm nay hào phóng như vậy thật đúng là chuyện kỳ lạ.

Tống Kiến Cương ở trước mặt mọi người cũng không thể tức giận, đi đến ruộng rau hái một quả cà chua chín đỏ, ăn từng miếng một.

Tống Nguyệt Minh híp mắt, nhà họ Tống chính là có cuộc sống tốt đẹp mới làm cho Tống Kiến Cương ăn no rửng mỡ theo đuổi tình yêu, nếu ăn cũng không đủ no, tâm tư Tống Kiến Cương sẽ đặt ở nơi khác.

Trước khi đi ngủ, Tống Vệ Quốc mang theo chút rượu trở về, Tống Vệ Dân là thôn trưởng, hai anh em luôn tụ tập cùng một chỗ uống rượu ăn cơm với người khác, đã sớm thành thói quen với Hoàng Chi Tử , hơn nữa Tống Vệ Quốc sau khi uống say vô cùng dễ nói chuyện.

"Hôm nay tôi và Nguyệt Minh ở nhà chị cả đã gặp đứa nhỏ trẻ tuổi kia, bộ dạng không hề kém, không khác gì Tống Bách Hằng, đều giống như người trong quân ngũ, tôi thấy Nguyệt Minh nói chuyện với anh ta trông rất vui vẻ, anh cho người đến thôn Ngụy Thủy hỏi thăm xem rốt cuộc là người như thế nào!"

Tống Vệ Quốc quạt chiếc quạt bồ, lẩm bẩm nói: "Có chị cả hỏi thăm còn chưa đủ sao?”

"Chậc, tôi cũng không nói chị cả hỏi thăm không đúng, nhưng anh ta ra ngoài làm việc như thế nào chị cả cũng không biết, để cho ông hỏi thăm cũng không thừa."

"Được được được, hỏi thăm thì hỏi thăm!" Tống Vệ Quốc nói xong dùng sức quạt gió cho Hoàng Chi Tử .

Trên tay Hoàng Chi Tử còn đang khâu đế giày, ngẩng đầu cười: "Ôi, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị đồ cưới gì cho Nguyệt Minh được?”

Tống Vệ Quốc không cần suy nghĩ nói: "Trong thành đều lưu hành ba mươi sáu chân, con gái chúng ta cũng không thể thiếu, tôi còn chờ Nguyệt Minh về nhà mẹ đẻ mang gà nướng cho tôi!”

"Đúng đó!"

Cùng lúc đó ở thôn Ngụy Thủy, nhà họ Ngụy cũng đang thảo luận về lần xem mắt này của Vệ Vân Khai.

Ngụy Căn Sinh và Vương Bảo Trân đồng loạt nhìn chằm chằm hỏi: "Thế nào rồi?”

Vệ Vân Khai bật cười: "Chỉ là gặp mặt, cha mẹ đừng nóng vội.”

"Sao lại không sốt ruột cho được? Người bình thường đến tuổi con, con cái cũng biết chạy rồi, nếu chúng ta không lập gia đình cho con, về sau nào có mặt mũi đi gặp cha con cùng gia đình con.”

Ngụy Căn Sinh lại nghe ra ý tứ khác, đẩy cánh tay bạn già: "Bà nghe xem rốt cuộc Khai Tử nói cái gì!”

Vương Bảo Trân dừng tay, anh không phải có ý trực tiếp từ chối, liền vui vẻ không chịu nổi, mặt mày hớn hở hỏi: "Có hi vọng rồi sao? Cô gái kia trông như thế nào?”