Chương 21: Tốt số

"Tú, Tú Nhi con đứng lên trước đã, đừng khóc."

Dương Quế Hoa cứng đờ đỡ lấy vai Tô Cẩm Tú.

Trong trí nhớ của bà, cô con gái này vừa lầm lì, vừa quái gở, cùng với con gái lớn Tô Cẩm Mỹ hệt như không cùng một mẹ sinh ra.

Cho nên sau đó, khi phải báo danh về nông thôn, bà đã báo tên của Tô Cẩm Tú, chỉ là trong nhà nhiều con cái, sau đó còn ép cả Tô Cẩm Quốc về nông thôn.

Bà suy nghĩ một chút, cũng gần sáu năm rồi không gặp đứa con gái nhỏ này.

Nhưng ai có thể ngờ, mấy năm không gặp, con gái dường như biến thành người khác.

"Mẹ..."

Tô Cẩm Tú ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nhìn vẻ mặt phức tạp của Dương Quế Hoa, lại nhẹ nhàng cúi đầu lau nước mắt.

Cô cũng biết bản thân biểu hiện ra khác với Tô Cẩm Tú lúc trước, nhưng cô muốn chính là điểm khác biệt này.

Cô nhất định phải lôi kéo được Dương Quế Hoa và Tô Đại Hải đứng về phía mình trước khi Tô Cẩm Quốc quay trở về, đến lúc đó cho dù Ngô Lan Lan tới cũng không làm được trò trống gì.

Công việc của Dương Quế Hoa chỉ có thể do cô tiếp quản.

"Đúng rồi, mẹ ơi, lần này con quay về đổi được khá nhiều trứng gà từ người trong thôn, mang về cho mẹ bồi bổ. Trong tay con còn có ít tiền, sáng mai con đi chợ mua ít thịt về cho mẹ, vết thương nặng thế này nếu không ăn ngon một chút thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

Tô Cẩm Tú không đợi Dương Quế Hoa lên tiếng, đã mang theo túi vội vàng chạy vào phòng bếp.

Bà Chu nhìn theo bóng lưng Tô Cẩm Tú, lại quay đầu nhìn Dương Quế Hoa:

"Con bé Tú Nhi này xuống nông thôn cũng gần sáu năm rồi nhỉ."

Bà đi tới, ngồi xuống mép giường, đưa tay kéo chăn đắp lên đùi Dương Quế Hoa:

"Sáu năm không gặp, Tú Nhi đã là một cô gái trưởng thành rồi."

"Đúng vậy." Vẻ mặt Dương Quế Hoa hơi ngẩn ngơ.

Sáu năm... nếu nói dài cũng không dài, nhưng mấy năm nay bà vẫn luôn bận rộn, thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, nhà họ Tô vẫn là nhà họ Tô ấy, không hề thay đổi chút nào.

Nếu nói ngắn thì cũng không ngắn, bởi vì trong sáu năm này, đủ khiến một người mẹ quên mất ngoại trừ con trai về nông thôn, bà còn có một cô con gái đã về nông thôn từ lâu.

Trên quần bà vẫn còn mệt nước mắt mà con gái vừa khóc.

Bên tai Dương Quế Hoa vang lên tiếng khóc lóc của con gái nhỏ vừa rồi, nhất thời bà không biết nên làm ra phản ứng gì.

"Cũng là chị tốt số." Bà Chu vỗ tay Dương Quế Hoa: "Con cái trong nhà đều hiếu thảo, chẳng giống mấy đứa trong nhà tôi, chỉ ước gì tôi chết đi."