Chương 29

Kiều Sơ Dương nói: “Tổ trưởng, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không, cho nên Đổng đoàn trưởng mới không ăn cơm? ”

Tổ trưởng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đãi ngộ khu chăm sóc đặc biệt cô còn không biết sao? Tất cả đều do nhà bếp nhỏ đặc biệt làm ra, đảm bảo ngon miệng và dinh dưỡng. Làm sao đồ ăn lại dở được? ”

Kiều Sơ Dương cảm thấy cũng đúng, vội vàng thay quần áo rồi đi theo.

Lúc này là hai hộ sĩ khác đang túc trực, tổ trưởng đưa Kiều Sơ Dương vào thẳng khu số 1.

Tất cả mọi người không ai để ý rằng khi Kiều Sơ Dương vừa vào phòng, mắt Đổng Vĩ Quân liền sáng lên.

Nhìn đồ ăn trên bàn có kết hợp giữa thịt và rau rất tốt nước dùng cũng là nước súp gà, dậy mùi rất hấp dẫn.

“Tổ trưởng, Đổng đoàn trưởng thích bữa ăn có vị mặn hơn một chút, cơm nên nấu mềm hơn để dễ tiêu hóa. Thịt này nên xào với dưa cải, xào với cà chua và trứng. Có quá nhiều dược liệu trong canh gà, Đổng đoàn trưởng sẽ hấp thu không hết dẫn đến có hại cho cơ thể. ”

Tổ trưởng vội vàng dặn dò hai hộ sĩ khác, bảo các cô vào bếp nấu thức ăn một lần nữa.

Tổ trưởng nói: "Quả nhiên vẫn là cô có kinh nghiệm, cô ở chỗ này chăm sóc Đổng đoàn trưởng thật tốt, đợi lát nữa thức ăn đến thì vất vả một chút mà đút cho anh ấy ăn.”

Tổ trưởng rất nhanh rời đi, nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giườn bệnh, Kiều Sơ Dương bất đắc dĩ nói: “Anh là một người lớn, đều đã là đoàn trưởng, còn giận dỗi như trẻ con, cũng không sợ binh lính phía dưới anh chê cười anh! ”

Đổng Vĩ Quân không nói gì, nhưng nhìn qua liền biết hắn đang rất vui vẻ.

Kiều Sơ Dương sờ sờ nước trong bình nước, nói: “Sao lại là nóng? ”

Nói xong, mở nắp bình nước ra để làm nguội nước, sau đó rót một ly nước, thổi nguội mới đưa cho Đổng Vĩ Quân uống.

“Tôi muốn đi vệ sinh.” Đổng Vĩ Quân hiếm khi mở miệng.

Kiều Sơ Dương định mở tấm bảng dưới giường và lấy thùng dựng phân ra.

Đổng Vĩ Quân nhíu mày nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Kiều Sơ Dương bất đắc dĩ, người này như vậy còn muốn đi WC? Mặc dù nhà vệ sinh nằm trong phòng, cô cảm thấy rằng để hắn ta xuống giường thôi đã là một vấn đề.

Đang định khuyên giải, nhưng nhớ tới tính tình bướng bỉnh của Đổng Vĩ Quân, Kiều Sơ Dương nhận mệnh nói: “Anh chờ một chút, tôi đi kê một cái ghế.”

“Tôi không muốn ghế, tôi đứng dậy!” Lời nói của Đổng Vĩ Quân lúc này tràn đầy tức giận, càng nhìn càng uy nghiêm, không thể vi phạm.

Kiều Sơ Dương chỉ có thể giúp hắn chuẩn bị từng chút một trước, sau đó kéo chăn ra, đỡ hắn xuống giường.

Nhìn thấy Đổng Vĩ Quân bước xuống đất liền có thể đứng vững vàng, Kiều Sơ Dương lập tức có chút khâm phục Đổng Vĩ Quân, bởi vì người bình thường không thể xuống đất nhanh như vậy mà vẫn đứng vững được.

Đổng Vĩ Quân đem một số bộ phận cơ thể tựa vào trên người Kiều Sơ Dương, ngửi thấy hương thơm của thiếu nữ chỉ có trên người cô tâm trạng đột nhiên tốt lên.

Chậm rãi di chuyển vào trong nhà vệ sinh, Đổng Vĩ Quân đứng trước hố, Kiều Sơ Dương nhịn không được đỏ mặt, nói: “Tôi vẫn nên lấy cho anh một cái ghế đi! Nếu anh ngã thì sao? ”

Đổng Vĩ Quân nhíu mày bướng bỉnh nói: “Tôi không cần ghế! ”

“Nếu ngã thì phải làm sao?” Kiều Sơ Dương không khỏi trừng mắt nhìn hắn.

Đổng Vĩ Quân sửng sốt, không khỏi giọng điệu mềm nhũn một chút, nói: “Làm quân nhân, tôi không muốn ngồi trên ghế như người bại liệt, nếu không, tôi sẽ không đóng cửa phòng?”

Kiều Sơ Dương đại não tắc nghẽn, hai má ửng hồng, đỏ đến cổ: “Anh... Anh là quân nhân cũng không thể đùa giỡn lưu manh a! ”

Đổng Vĩ Quân kinh ngạc giải thích: “Ý tôi là, cửa không đóng chặt, cô có thể nhìn thấy một chân của tôi. ”

Kiều Sơ Dương mặt càng đỏ lên, hình như là mình suy nghĩ quá nhiều.

Tức giận xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh nói: “Tùy anh! ”

Bộ dáng tức giận thật đúng là đáng yêu, lúc Kiều Sơ Dương đưa lưng về phía mình, khuôn mặt hiếm hoi Đổng Vĩ Quân lộ ý cười, đẹp như tia nắng bất chợt xuất hiện trong buổi chiều đầy mây, nhưng nó nhanh chóng bị che đi bởi vẻ mặt lãnh đạm của hắn.

Cuối cùng chờ đợi cho đến khi bên trong một câu: “Ok.”