Chương 9

Sau khi kết quả được công bố, Kiều Sơ Dương rất bình tĩnh, ngược lại mọi người xung quanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vì Kiều Sơ Dương thi được cả hai môn 100 điểm, sau khi nhảy lớp có thể theo kịp tiến độ của mọi người đã là rất tốt, không nghĩ tới Kiều Sơ Dương còn có thể đạt được thành tích đứng đầu cả lớp, thật sự là quá giỏi rồi.

Hiệu trưởng cũng thực hiện lời hứa để Kiều Sơ Dương vào lớp ba, sau đó thưởng cho một bộ văn phòng phẩm, làm cho không ít học sinh và phụ huynh ghen tị, nhưng khi đó hâm mộ cũng không được gì, thành tích này của Kiều Sơ Dương, thật đúng là rất khó đạt được.

Đại Ngưu ngược lại chỉ lo cười một cách ngốc ngếch: “Dương Dương, anh em mình lại học chung một lớp, sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều. Em yên tâm, mọi người trong lớp rất kính trọng anh, có anh ở đây không ai dám bắt nạt em đây. ”

Kiều Sơ Dương nhịn không được oán thầm: “Là sợ anh chứ gì?”

Đại Ngưu nổi tiếng cả trường về khả năng đánh nhau của mình.

“Anh nói mà không cảm thấy xấu hổ sao? Em còn nhỏ hơn anh hai tuổi, học cùng lớp với anh, nếu em thi được hạng nhất còn anh thi được hạng bét thì người khác sẽ cười nhạo anh. ”Kiều Sơ Dương nhăn lại mũi, nói lời kí©h thí©ɧ Đại Ngưu.

Đại Ngưu nói: “Như vậy thì có sao đâu, em học giỏi thì anh cũng rất vui vẻ.”

Kiều Sơ Dương bất lực, đứa trẻ này cũng quá thành thật đi, liền nói: “Em muốn chơi với người học giỏi, người học giỏi hiểu lý lẽ, nếu hai người chúng ta cãi nhau, anh một khi xúc động chẳng phải là muốn đánh em sao? Vì vậy, nếu anh muốn chơi với em, anh đừng có bị 0 điểm nữa.”

“Cái này……” Đại Ngưu nhất thời khó xử.

Kiều Sơ Dương nói: “Anh đừng lo lắng, nếu như anh muốn ngày ngày chăm chỉ học tập, có thể tìm em, em sẽ dạy kèm giúp anh.”

Đại Ngưu lập tức hạ quyết tâm: “Được! ”

Bởi vì Kiều Sơ Dương không chơi với câu, cũng không có ai chơi với hắn nữa, con trai sợ hắn, con gái cũng sợ, vừa chạm vào liền khóc thét lên, Đại Ngưu cảm thấy rất khó chịu.

Đại Ngưu là tên lúc nhỏ hay gọi, tên chính thức của hắn là Kiều Triển Thiên, là do sau khi đi học được thầy giáo đặt cho, ý nghĩa là hy vọng sau này hắn có thể giương cánh bay lượn trên bầu trời. Nhưng Đại Ngưu cứ tiếp tục như vậy, thật sự là có lỗi với sự kỳ vọng của thầy giáo.

Thực ra Đại Ngưu không ngốc, hắn chỉ không thích việc học thôi, vì thế Kiều Sơ Dương ngày nào cũng ép hắn làm bài tập, hơn nữa phải viết chính xác, hiệu quả của chuyện này lập tức xuất hiện, kỳ thi cuối kỳ Đại Ngưu thế nhưng đề cả hai môn đều đạt điểm tiêu chuẩn, bỗng chốc trở thành tấm gương của việc thay đổi để trở nên tốt đẹp hơn, được nhiều bậc phụ huynh sử dụng để khuyên bảo cho con em mình.

Sự tiến bộ của Kiều Triển Thiên khiến Kiều Sơ Dương rất vui, vì vậy Kiều Sơ Dương đã lấy ra một ít từ tiền riêng ít ỏi của mình mua cho Kiều Triển Thiên một quyển truyện tranh “Đại náo thiên cung”, lúc này việc in ấn chưa được phát triển còn rất lạc hậu, Tôn Ngộ Không trên đó chỉ có thể mơ hồ nhận ra một khuôn mặt khỉ, nhưng Kiều Triển Thiên vẫn rất vui vẻ, ôm quyển truyện không buông tay.

Biết rằng Kiều Sơ Dương đã góp phần giúp con trai mình học tập chăm chỉ và cuối cùng đạt "điểm cao" trong bài kiểm tra, Đông Cửu vô cùng vui mừng, cầm nắm đường đỏ cuối cùng trong gia đình đưa cho Kiều Sơ Dương, tất nhiên là bị bà nội từ chối, đây vốn là chuyện giữa mấy đứa con nít, nếu như nhận đường đỏ liền có vẻ như mình tham lam.

Càng như vậy Đông Cửu lại càng biết ơn Kiều Sơ Dương, mỗi lần có đồ ăn ngon hoặc đồ chơi gì đều cho Kiều Sơ Dương trước, ngay cả con ruột là Đại Ngưu cũng phải xếp đằng sau.

Sau khi bước vào lớp 4, Kiều Sơ Dương càng nỗ lực học toán, trước đây vì kết quả học tập môn Toán rất kém nên không đậu được cấp 3. Dù có thế nào thì kiếp này cũng phải chữa khỏi môn toán “què chân” này, nền móng không vững, nền đất rung chuyển, những gì đang học bây giờ trông thì đơn giản, nhưng cũng cần phải nắm vững nó, nếu không sau này học kiến thức mới sẽ càng khó khăn hơn nhiều.