Chương 34: Sẽ qua cơn mưa trời lại sáng chứ

Sau khi nghe thấy vậy, Vu Lục Lộ vẫn có chút không rõ: “Tình cảm của em đối với anh ấy rất phức tạp, không phải bối rối, là lo lắng, sợ hãi, còn không dám một mình đối mặt với anh, điều này có thể là làm ra vẻ mà người ta nói, nhưng em thì không có cảm giác an toàn, cứ cảm thấy anh ấy ngay sau đó sẽ có lỗi với em.”

Nói xong lời này, Vu Lục Lộ cảm giác trong lòng nhẹ nhàng hơn chút.

Vu Vân Tú không hiểu: “Hiện giờ cậu ấy tốt với em như vậy, em sợ sau này cậu ấy sẽ có lỗi với em, có lẽ là không tự tin, không tự tin với chính bản thân em.”

“Thật sao?” Vu Lục Lộ cảm giác bản thân rất tự tin, tốt xấu gì cô cũng đã sống hai đời, nhưng lời này cô không thể nói với Vu Vân Tú.

Vu Vân Tú nói: “Là thật, có lẽ em sợ hiện giờ cậu ấy quá tốt với em, sau khi gả đến thì lại không tốt với em nữa, phụ nữ chúng ta nhìn người là nhìn từ những việc nhỏ nhặt, hơn nữa, chị tin là em thích cậu ấy, nếu em không muốn nuối tiếc thì có thể nói chuyện với cậu ấy trước, rồi tìm cái cớ để phân rõ là được.”

Vu Lục Lộ: “…” Đây không phải là đùa giỡn tình cảm người khác sao?

Cô nhớ trước kia chị Vu Vân Tú là cô nàng rất hiền lành, sao giờ lại sáng suốt như vậy.

Tần Trình luôn chờ Vu Lục Lộ đùa bỡn tình cảm của anh thì sau khi về đến nhà, nhớ tới lời cha Vu nói với anh lúc trước, anh cũng đang lo Vu Lục Lộ sẽ lựa chọn như thế nào.

Nếu ngày mai Vu Lục Lộ gặp mặt anh ở quán cơm trên trấn thì chứng tỏ Vu Lục Lộ muốn từ chối anh, nếu Vu Lục Lộ không tới thì chứng tỏ anh có hy vọng.

Tần Trình rất hy vọng ngày mai là ngày mưa to, mưa kín đường trong thôn, như vậy thì không cần đến quán cơm trên trấn.

Đáng tiếc suy nghĩ của Tần Trình không thành.



Ngày hôm sau mặt trời lên cao, thời tiết cũng vô cùng đẹp.

Vu Văn Hải báo tin cho Tần Trình, nói Vu Lục Lộ đã lên đường đến quán cơm trên trấn, bảo Tần Trình đi sớm một chút.

Vu Lục Lộ có chuyện muốn nói với anh.

Nhất định đều là mấy lời từ chối.

Tần Trình:… Anh đột nhiên muốn bị bệnh, như vậy là có thể có lý do không đi gặp Vu Lục Lộ, khiến Vu Lục Lộ tìm không thấy người để cô nói ra mấy lời từ chối trong lòng mình.

Đáng tiếc Tần Tồn Mai ở bên cạnh thúc giục anh: “Con bé nhà họ Vu chủ động tìm gặp em, em vẫn không nhúc nhích, sao, sợ à?”

Tần Tồn Mai không biết ước hẹn giữa Vu Lục Lộ và Tần Trình, còn tưởng rằng Vu Lục Lộ chính thức tìm Tần Trình nói chuyện, thương lượng chuyện cưới gả.

Tần Trình cảm thấy mình đã không thể đau lòng hơn được nữa, bèn nói ra ước hẹn của anh và cha Vu ngày hôm qua với Tần Tồn Mai.

Tần Tồn Mai vừa nghe: “Việc này đúng là khó giải quyết, nhưng nếu em là không đi, con gái người ta sẽ cảm thấy em là đồ nhát gan.”

Tần Trình: “…”

Nghĩ đến Vu Lục Lộ sẽ từ chối anh, tim anh như sắp vỡ, không bằng không trọng sinh.

Tốt xấu gì đời trước Vu Lục Lộ cũng cam tâm tình nguyện gả cho anh, đời này nỗ lực nhiều như vậy, Vu Lục Lộ giống như đã nhìn thấu anh nên định không lấy anh nữa.



Thậm chí Tần Trình còn nghi ngờ Vu Lục Lộ trọng sinh, nhưng sau khi Vu Lục Lộ trọng sinh, dựa theo tính cô sau khi kết hôn, hẳn là trước tiên sẽ cho anh vài bạt tai.

Chứ không phải từ chối anh, trốn tránh anh, chối bỏ anh.

Anh cảm thấy như vậy càng khiến người ta khó chịu.

Tần Trình hạ quyết tâm, trên thế giới này không có bậc cửa nào không qua được, cùng lắm thì anh bước qua bậc cửa thêm vài lần.

Anh là nam tử hán đường đường chính chính, mặc dù Vu Lục Lộ không muốn lấy anh, anh cũng phải khách sáo hỏi Vu Lục Lộ nguyên nhân, như vậy sau khi anh thay đổi thì có lẽ vẫn còn cơ hội.

Giờ phút này Tần Trình đã bắt đầu lừa mình dối người, anh bước ra bậc cửa nhà họ Tần, không cam lòng mà bước thêm vài lần.

Tần Tồn Mai ở bên cạnh nhìn mà cạn lời: “Em đi mau đi, rảnh quá đấy.”

Vu Văn Hải cũng cảm thấy hôm nay Tần Trình rất không bình thường, giống như sắp lên pháp trường vậy.

Tần Trình lái xe ba bánh, Vu Văn Hải ngồi đằng sau, lúc Tần Trình khởi động máy thì đột nhiên mở miệng hỏi: “Chị em có nói gì không?”

Vu Văn Hải nghĩ thầm, chị cậu có thể nói gì, bảo Tần Trình vào thị trấn, khẳng định là muốn nói rõ ràng trước mặt Tần Trình.

Vừa nghĩ tới Tần Trình cả đời cũng không thể làm anh rể cậu nổi, không thể theo Tần Trình ăn sung mặc sướиɠ và có tiền lặt vặt, Vu Văn Hải còn buồn hơn cả Tần Trình.