Chương 17:

Phùng Cương hoàn toàn không ngờ Diệp Ninh lại không hề cố gắng thêm chút nào mà đã định bỏ đi ngay, lập tức có chút sốt ruột.

Một trăm năm mươi đồng một tấn mảnh gỗ vụn, từ trước đến này xưởng tạo giấy chưa bao giờ gặp được giá cả này, huống chi đối phương còn có đến mười tấn.

Nếu ông ấy có thể mua được mười tấn mảnh gỗ vụn này, ít nhất có thể tiết kiệm được một phần ba tài chính.

“Khoan đã!”

Diệp Ninh đã đi đến cửa, hơi cong môi lên một chút.

“Cô có thể giảm giá thêm chút nữa không?” Phùng Cương chủ động trả giá.

Diệp Ninh lại nhìn ông ấy, vô cùng nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm Phùng, khó khăn lắm tôi mới kiếm được đợt mảnh gỗ vụn này, giá đưa ra cho quý xưởng đã là giá thấp nhất, có lẽ đến cuối cùng tôi cũng chỉ kiếm được ít phí chạy chân mà thôi.”

Phùng Cương đương nhiên biết rõ giá củi gỗ, giá cả mà cô gái này đưa ra thật sự đã rất thấp rồi.

“Cô đã nói đến nước này, tôi cũng không thể để cô đi tay không được, một trăm năm mươi đồng một tấn, tôi mua.”

Diệp Ninh cố nén ý cười, chuyện mua bán này còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.

“Chừng nào thì cô sẽ đưa mảnh gỗ vụn đến?” Phùng Cương cũng là một người làm việc rất dứt khoát, thật ra ông ấy cũng có chút lo lắng Diệp Ninh không đáng tin.

“Chậm nhất là ngày mai.”

Chuyện kiếm tiền này Diệp Ninh đương nhiên còn sốt ruột hơn cả ông ấy.

Ra khỏi xưởng tạo giấy, Diệp Ninh đi thẳng đến xưởng gỗ.

Tuy rằng hai nhà xưởng này đều ở huyện thành, nhưng một cái ở nam một cái ở bắc, cũng khá cách xa nhau.

Khi Tôn Nguyên nhìn thấy Diệp Ninh, hơn nữa nghẻ Diệp Ninh nói cô đã tìm được người mua, lập tức sợ ngây người.

Dù sao thì hôm qua bọn họ vừa mới nói chuyện này xong, hôm nay Diệp Ninh cũng đã giải quyết ổn thỏa, hiệu suất thế này sao mà không hết hồn được chứ.

Cho nên khi Diệp Ninh đưa ra yêu cầu muốn cắt mớ gỗ này thành mảnh gỗ vụn, anh ấy không nói thêm gì, lập tức đồng ý ngay.

Số lượng quá nhiều, muốn cắt nát cũng cần có thời gian, Diệp Ninh và Tôn Nguyên sắp xếp chuyện này xong lập tức rời đi.

Chờ đến khi lại quay về đại viện thì cũng đã là ba giờ chiều, tâm trạng của Diệp Ninh rất tốt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai chỉ cần đưa mớ mảnh gỗ vụn đã chặt nát đến xưởng tạo giấy, như thế là cô đã kiếm được số tiền đầu tiên rồi.

“Cái gì? Cô ta đã đồng ý ly hôn với anh rồi.

Trên sân huấn luyện, chỉ đạo viên Giả Hạo đứng đối diện Cố Phong hỏi lại, không thể không hỏi lại lần nữa.

Toàn bộ ngũ quan trên mặt Giả Hạo đều nhăn nhó, cuối cùng cũng biết vì sao cả ngày hôm nay Cố Phong lại mất hồn mất vía như thế rồi.

“Anh nhất định không được đồng ý, cô ta chắc chắn có ý đồ gì đó.”

Giả Hạo cũng coi như tận mắt chứng kiến con người Diệp Ninh, người phụ nữ này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đồng ý ly hôn.

Mặt Cố Phong đông cứng lại, anh cũng luôn lo lắng về vấn đề này.

“Cô ta nói chỉ cần đưa cho cô ta một số tiền bồi thường thì cô ta sẽ đồng ý ly hôn.”

“Cô ta muốn bao nhiêu?” Gương mặt của Giả Hạo còn nghiêm túc hơn cả Cố Phong.

Cố Phong lắc đầu: “Chưa nói.”

Giả Hạo lập tức đưa ra kết luận: “Đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ nói ra con số cực lớn mà anh không thể nào chi trả được.”

Ánh mắt của Cố Phong lại càng tối hơn một chút, cho dù là số tiền lớn anh không đủ sức chi trả thì anh vẫn muốn ly hôn với người phụ nữ kia.”

Giả Hạo thở dài nói: “Tôi cảm thấy tạm thời anh đừng xúc động, người phụ nữ kia cũng không phải mới thay đổi xoành xoạch lần một lần hai. Đừng có để đến lúc đó anh trình báo cáo ly hôn lên rồi, cô ta lại đi tìm thủ trưởng đòi chết đòi sống, vậy thì quá mất mặt. Dù sao hiện tại anh cũng không thường hay về nhà, cứ bình tĩnh theo dõi thêm đi.”

Những lời này cũng làm Cố Phong bình tĩnh lại.

“Được, tôi nghe lời anh.”