Chương 30:

Nguyên chủ Diệp Ninh tuổi tác mặc dù phù hợp, nhưng trình độ văn hóa chỉ ở mức tiểu học thì tuyệt đối không đủ. Nhưng mà ban đầu để cô tới, cũng chỉ là bởi vì sắp xếp công việc công nhân vệ sinh, cho nên hiện tại cô tuyệt đối xem như trúng tuyển suất đặc biệt.

Mà cô từ nhỏ đến lớn luôn mơ mộng sẽ được tham gia quân đội, mặc dù chỉ là đoàn văn công ở quân khu nhưng cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện rồi đi.

Từ Minh Vũ nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình.

Lần này đoàn văn công thông báo tuyển dụng vô cùng nghiêm ngặt, nếu cô gái này có thể được đoàn trưởng tán thành thì khẳng định là phải có thực lực.

"Được. Vậy chúng ta chào mừng thành viên mới, đồng chí Diệp Ninh."

Nói xong chủ động vỗ tay đầu tiên tỏ vẻ chào đón Diệp Ninh.

Nhưng mà trừ anh ta ra, rốt cuộc không tìm ra được người thứ hai có cùng suy nghĩ.

Vẻ mặt Từ Minh Vũ lúng túng, ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua cánh tay bị thương của Diệp Ninh.

"Cô bị thương hả?"

Diệp Ninh điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Lúc tới không cẩn thận bị xước."

Từ Minh Vũ nhìn thấy một mảnh máu thịt be bét kia, biết chắc không phải đơn giản như những gì cô nói. Nhưng cô từ đầu tới đuôi đều biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, sự nhẫn nại này đã hơn người bình thường rồi.

"Trước tiên tôi dẫn cô đến phòng y tế xử lý vết thương một chút. Mọi người đều tiếp tục huấn luyện đi."

Diệp Ninh không nghĩ tới lòng dạ Từ Minh Vũ cũng không tệ lắm, cô cũng không có từ chối.

Bọn họ chân trước vừa mới đi ra khỏi, trong sảnh nháy mắt liền sôi trào.

Không chỉ có đội nhạc khí bên này, toàn bộ đoàn văn công đều biết chuyện tuyển một thành viên hình tượng cực tệ vào, trong lúc nhất thời nghị luận không ngừng.

"Tôi biết Diệp Ninh này, cô ta là cô vợ trẻ mà liên trưởng Cố vừa cưới không bao lâu, đến bên này cũng mới hơn hai tháng. Người phụ nữ này gian xảo lại lười biếng, hơn nữa còn điêu ngoa ghê gớm. Người trong đại viện gia thuộc đều chán ghét nàng."

"Vậy trong đoàn sao lại tuyển người như cô ta chứ?"

"Nghe nói cô ta vì tiến vào đoàn văn công mà muốn chết muốn sống, là đi quan hệ mới vào được."

Trong mấy lời đồn đại nhảm nhí này Vương Hinh Tuyết là người nói nhiều nhất, cũng là người hăng hái nhất. Cô ta cũng là vừa mới biết Diệp Ninh vậy mà thật sự được tuyển vào, mặc dù bọn họ không chung một đội, nhưng cô ta cũng không có cách nào tiếp nhận kết quả như vậy.

Nửa ngày ngắn ngủi, Diệp Ninh liền bị người trong đoàn văn công nhận định thành con ông cháu cha không từ thủ đoạn.

Cho nên khi Diệp Ninh đã xử lý xong vết thương cùng Từ Minh Vũ trở về, thái độ của đám người trong đội nhạc khí đối với Diệp Ninh tất cả đều là bài xích.

"Đội trưởng Từ, thật sự không phải chúng tôi làm khó người mới, bên ngoài bây giờ đều đang đồn đội nhạc khí chúng ta chuyên nhận con ông cháu cha, tôi cảm thấy vẫn cần phải để vị đồng ý Diệp Ninh này thể hiện một chút năng lực."

Diệp Ninh nhìn về phía cô gái nói chuyện, vẫn là cô nàng đã châm chọc cô trước đó.

Xem ra cô gái này chính là kẻ dẫn đầu trong đám người này.

Từ Minh Vũ nhíu mày thành bánh quai chèo, "Trịnh Thư Vân, sao cô có thể nói như vậy chứ? Diệp Ninh là đoàn trưởng tự mình tuyển chọn vào, không tồn tại những vấn đề mà bên ngoài nói đâu. Huống hồ Diệp Ninh bị thương, phòng y tế có dặn dò mấy ngày gần đây cố gắng không sử dụng cánh tay trái."

Làm đội trưởng, anh ta từ trước đến nay là người vô cùng công bằng với công việc và con người.

Trịnh Thư Vân liếc nhìn cánh tay đang băng bó của Diệp Ninh, vẻ chất vấn trên mặt càng sâu đậm.

"Tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, ai biết có phải cô ta cố ý hay không?"

Từ Minh Vũ biết rõ tính tình của những đội viên này, đặc biệt là Trịnh Thư Vân này tuyệt đối là kẻ trong mắt không chứa được hạt cát, nhưng mà bây giờ Diệp Ninh bị thương cũng là thật.

"Ai lại cố ý khiến mình bị thương thành như vậy chứ? Còn nhiều thời gian mà, chờ sau khi vết thương của Diệp Ninh lành lại, để cô ấy thể hiện cũng không muộn."