Chương 39: Anh muốn làm gì cũng được 1

Diệp Ninh nhìn từng gương mặt cuồng nhiệt kia, trong lòng không khỏi cảm thán.

Quả nhiên, thời đại nào cũng sẽ không thiếu người theo đuổi ngôi sao.

Bên dưới liên tục có người kêu lại thêm một bài, nhưng mà Đường Uyển Như lại không hề quay đầu, trực tiếp quay về hậu trường.

Cuồng hoan trong chốc lát xong, sân khấu bắt đầu có biểu diễn ca múa khách, sân nhảy cũng khôi phục lại vẻ náo nhiệt như lúc trước.

“Cái cô Đường Uyển Như kia vênh váo thật đó, một đống người ở dưới sân khấu kêu cô ấy mà cô ấy cũng làm như không thấy.”

“Nhiêu đây đã là gì chứ, trước đây từng có một vị phú thương từ tỉnh ngoài đến vung tiền như rác, muốn để cô ấy hát thêm một bài, cô ấy cũng không thèm chớp mắt cái nào.”

“Thật không đó? Thời buổi này mà còn có người chê tiền à?”

“Người ta đã kiếm đủ tiền từ lâu rồi. Đường Uyển Như chính là trụ cột ở nơi này, đứng ở đây hát một bài là nhận được tiền công bằng người thường làm việc suốt một năm, anh cảm thấy cô ấy còn để ý đến tiền bạc sao?”

Diệp Ninh nghe hai người đàn ông ở bên cạnh trêu chọc, trên mặt lộ ra chút ánh sáng.

Xem ra cô đến nơi này là đúng người rồi.

“Tìm ông chủ của chúng tôi?”

Người phục vụ nghe được yêu cầu của Diệp Ninh, nhíu mày.

Diệp Ninh tiếp tục nói: “Đúng vậy, tôi tìm ông chủ của anh có việc rất quan trọng.”

Người phục vụ quan sát cô từ trên xuống dưới.

Diệp Ninh đương nhiên rõ ràng biết đối phương đang nghĩ cái gì, tăng lớn giọng nói: “Nếu làm hư chuyện, ông chủ của các anh truy cứu, anh có thể gánh vác hậu quả sao?”

Vẻ mặt người phục vụ cuối cùng cũng hơi thay đổi, tuy rằng trực giác của anh ta cho rằng người phụ nữ này tìm ông chủ cũng chẳng có chuyện quan trọng gì, nhưng mà thái độ cường thế của Diệp Ninh lại làm cho anh ta không suy đoán ra được.

“Vậy cô gọi là gì? Tôi phải nói thế nào với ông chủ đây?”

Không phải bất cứ người nào cũng có thể gặp được ông chủ.

“Tôi họ Diệp, anh cứ nói với ông chủ của anh là tôi có việc quan trọng cần nói.” Diệp Ninh biết rõ tâm lý của người khác, biết nói càng nhiều thì càng khó gặp được người ta hơn.

Người phục vụ cứng đờ gật đầu: “Phiền cô chờ một chút.”

Diệp Ninh ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng cô cũng không thể khẳng định là có thể thành công hay không.

Khoảng năm sáu phút sau, người phục vụ kia lại quay lại.

“Ông chủ của tôi mời cô sang.”

Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bưng ly rượu vang đỏ còn sót lại trên bàn lên uống sạch.

Diệp Ninh được người phục vụ dẫn đường, nhanh chóng đi xuyên qua sàn nhảy ở phía trước, đi vào một cái cửa hông bên cạnh sàn nhảy.

Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng đây là con đường đi thông đến hậu trường, nhưng mà không ngờ sau khi đi qua một cái hành lang dài, bên trong lại là một cái văn phòng trông có vẻ khá xa hoa.

Cửa phòng được mạ vàng, hai bên cửa phòng bày đồ sứ và cây xanh quý giá, bên cạnh còn có vệ sĩ dáng người thẳng tắp đứng cạnh cửa, tất cả đều thể hiện nơi này không bình thường.

Ngoài ra Diệp Ninh còn phát hiện tuy rằng nơi này không cách bên ngoài quá xa, nhưng lại không nghe được bất cứ tiếng ồn nào, rõ ràng là đã được thiết kế cách âm rất hoàn mỹ.

“Đây chính là văn phòng của ông chủ.” Giọng điệu nói chuyện của người phục vụ cũng trở nên cực kỳ cẩn thận.

Anh ta cũng không đi vào, chỉ cần thẩn gõ cửa, sau đó ý bảo Diệp Ninh tự đi vào, anh ta thì trực tiếp đi ra.

Diệp Ninh vốn dĩ còn đang rất bình tĩnh, nhìn thấy cách làm phô trường này, trong lòng cũng đột nhiên có chút bất an.

Nhìn cánh cửa phòng lạnh băng cứng rắn kia, đột nhiên có chút do dự.

Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cô lập tức đẩy cánh cửa vàng son lộng lẫy kia ra.

Giờ phút này, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với người cô sắp sửa gặp.

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Ninh về văn phòng này chính là vô cùng trống trãi, trống trãi đến mức cô cảm thấy không nhìn thấy giới hạn.

Tuy rằng vật trang trí bên trong không quá nhiều, nhưng chỗ nào cũng lộ ra mùi tiền.