Chương 6

Con sông này lớn hơn trong ký ức của cô, nước sông trong veo, đứng bên bờ sông lập tức cảm nhận được một luồng mát lạnh.

Nơi này không tính là hẻo lánh, Diệp Ninh chỉ cởϊ áσ sơ mi bên ngoài, trực tiếp nhảy vào.

Cô bơi rất giỏi, nhưng bây giờ đổi thành thân thể hai trăm cân này, cũng không dám tùy tiện bơi tới nơi nước quá sâu, mà chậm rãi thích ứng.

Cả người lềnh bềnh trong nước, cô mới cảm thấy mình thật sự sống lại.

“Cứu mạng!”

Đột nhiên gần đó truyền tới tiếng khóc la của trẻ con.

Diệp Ninh nhanh chóng nổi ra mặt nước, nhìn theo hướng âm thanh truyền tới.

Trong dòng nước cách cô hai ba trăm mét, có một thân ảnh đang lặn ngụp.

Một cậu bé choai choai khác đứng bên bờ sông đang không ngừng khóc la.

Có người đuối nước rồi.

Diệp Ninh ý thức được điểm này, dùng tốc độ nhanh nhất bơi về nơi đó.

Người đuối nước là một đứa trẻ, Diệp Ninh dựa vào khả năng bơi tốt, thành công kéo cậu bé lên bờ.

Mà đứa trẻ khóc la kia nhìn thấy bạn được cứu, vừa căng thẳng vừa kích động.

Diệp Ninh kéo người lên, mới phát hiện lại là người quen.

Đứa trẻ đuối nước tên Vương Hổ, là con trai út của nhà phó doanh trưởng Vương.

Đứa trẻ đứng trên bờ tên Vương Long, là anh trai của Vương Hổ.

Hai anh em này thế mà lại chạy tới đây bơi, còn xảy ra chuyện này.



Vương Hổ nằm bất động ở đó, gương mặt nhỏ trắng bệch, mất đi hơi thở.

Rốt cuộc Vương Long cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, nhìn thấy bộ dạng này của em trai, nó nhũn hết cả chân, òa một tiếng bật khóc.

Diệp Ninh dùng sức ép ngực của Vương Hổ, cấp cứu cho nó.

Tiếng khóc của Vương Long bên cạnh ngày càng lớn, cuối cùng thực sự đinh tai nhức óc.

“Ngâm miệng lại cho chị!”

Diệp Ninh sầm mặt quát Vương Long một tiếng.

Tiếng khóc của Vương Long nghẹn lại, nó cũng nhận ra Diệp Ninh.

Người phụ nữ mập này rất hung dữ!

“Phụt!”

Lúc này, Vương Hổ ọc nước ra, sau đó lại là một tràn ho sặc sụa, tuy gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, nhưng cuối cùng cũng được cứu.

Lúc này Diệp Ninh mới dừng động tác, đỡ Vương Hổ dậy, vỗ lưng cho cậu bé.

Vương Long khó tin nhìn em trai, dùng sức hít mũi không khóc nữa.

“Ai bảo các em tới đây bơi?” Diệp Ninh nhìn thấy Vương Hổ không sao, nghiêm mặt chất vấn.

May mà hôm nay gặp được cô, nếu không chắc chắn Vương Hổ lành ít dữ nhiều rồi.

Vốn dĩ cô đã không hiền hòa, bây giờ trừng mắt lên càng thêm đáng sợ.

Vương Long vô thức ôm lấy em trai Vương Hổ, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn động vật nguy hiểm.

“Chị muốn đánh thì đánh em đi! Đừng đánh em trai em!”



“...”

Khóe miệng Diệp Ninh không ngừng co giật, rõ ràng cô vừa mới cứu người, nhưng bộ dạng của thằng nhóc này lại giống như cô sắp ăn chúng vậy.

“Lần này chị không đánh các em, nhưng lần sau các em còn dám tới nơi này bơi, chị chắc chắn sẽ không tha cho các em!”

Người xấu thì người xấu, dù sao ác danh của cô cũng không phải ngày một ngày hai.

Vương Long nhìn cô chằm chằm.

“Còn không mau đi?” Diệp Ninh tiếp tục gằm mặt thúc giục.

Hai anh em phản ứng lại, sau đó không dám nán lại một giây nào, đầu cũng không quay lại, chạy đi.

Diệp Ninh dở khóc dở cười nhìn bóng dáng chật vật chạy đi của hai thằng nhóc, nghĩ tới hành vi trước đây của mình, sợ là muốn thay đổi ấn tượng mọi người đối với cô quả thực còn khó hơn lên trời.

Đợi khi Diệp Ninh về đại viện quân khu đã gần chạng vạng, trên đường bụng sôi không ngừng.

Từ tối qua tới bây giờ cô đều không ăn cơm, lại dày vò cả một ngày, đói bụng đương nhiên là chuyện bình thường.

Trong túi áo còn có tám hào, đó là toàn bộ gia tài của cô.

Nhưng cúi đầu nhìn mũi giày sắp có thể nhìn thấy, ý nghĩ ăn cơm lập tức bị bóp chết trong nôi.

Giảm cân, phải giảm cân!

Trong khu nhà ngang đang lúc náo nhiệt, ngay cả trong không khí cũng bay tỏa mùi thơm của đồ ăn.

Diệp Ninh cố gắng đè ép du͙© vọиɠ muốn ăn cơm, dùng tốc độ nhanh nhất băng qua hành lang.

Trong phòng tĩnh lặng, vẫn là dáng vẻ khi cô rời khỏi.

Giường gãy đã bị ném ra, nhưng cô không có tiền bạc dư thừa mua cái mới, cách duy nhất cũng chỉ có thể trải chiếu ngủ tạm bợ.