Chương 45

Cô muốn làm gì?

“Tìm nhà cầu? Tôi đưa cô đi.” Diêm Triệu còn chưa nói hết, chỉ thấy Trần Mỹ Lan đi về phía đám trẻ xem náo nhiệt ở bên kia.

Trong đó có một đứa bé trai cao nhất, nhìn khoảng mười hai mười ba tuổi, đứng ở phía sau cùng.

“Bạn học, cháu tên là gì?” Trần Mỹ Lan hỏi.

Đứa bé này đột nhiên nhận ra cái gì không đúng, xoay người muốn chạy, Trần Mỹ Lan lanh tay lẹ mắt đưa tay nắm cổ áo của nó, lôi nó lại..

Cô giơ bàn tay khác ra, nói: “Cầm ra đây.”

“Cô nói gì, cháu nghe không hiểu.” Bé trai đấu tranh, vẫn muốn chạy.

“Diêm Tiểu Vượng ghi băng từ, bán băng từ, tiền do Diêm Tiểu Lang quản lý, vừa rồi cháu cướp tiền của Tiểu Lang, cô nói đúng không?” Trần Mỹ Lan lại siết chặt.

Đứa bé nam nhất thời thét lên: “Lưu manh, có nữ lưu manh đánh người rồi.”

Sao đứa bé trong thôn này lại vô lại như vậy chứ?

Lại kéo cái nữa, Trần Mỹ Lan móc ra một bó tiền lẻ lớn từ trong túi áo của nó, quát một tiếng: “Kêu đi, cháu dùng sức kêu, gọi người của cả thôn tới, tốt nhất chúng ta báo cảnh sát, đến cục công an, cô sẽ nói cháu trộm tiền của cô, chúng ta nhìn xem công an đứng về phía cháu hay phía cô.”

Cô mặc sạch sẽ, thời thượng hào phóng, đứa bé nam vừa nhìn là biết chính là côn đồ chuyên ăn trộm ăn cắp, nếu bị bắt đến đồn công an, người công an phê bình chắc chắn là nó.

Sau khi đứa bé được thả râ, nhổ một bãi nước miếng dưới chân Trần Mỹ Lan, căm hận mắng một câu: “Diêm Tiểu Vượng, tao chúc mày sau này bị mẹ ghẻ đánh chết.”

Ô, đứa nhỏ này còn biết Tiểu Vượng sắp có một người mẹ ghẻ rồi?



Nhiều đứa trẻ cùng ồn ào: “Diêm Tiểu Vượng bị mẹ bỏ rồi, sau này sẽ bị mẹ ghẻ đánh chết.”

Tiểu Vượng không nói tiếng nào, nhẫn nhịn đỏ mặt, Tiểu Lang nhảy ra: “Cắn, cắn chết mày.”

“Mẹ tao không đánh người.” Chiêu Đệ che chở Tiểu Lang, cao giọng nói.

Một đám nhóc con ồn ào giống như gà con vừa được bế ra khỏi ổ.

Tiền giấy mười tệ, năm tệ, hai tệ, còn có một hào hai hào, Trần Mỹ Lan đem tiền giấy vuốt thuận, đưa cho rồi Tiểu Lang: “Vừa rồi cháu cắn thằng bé kia, có phải vì nó cướp tiền của cháu không?”

Tiểu Lang nhận lấy tiền, thuận thế chui vào lòng Trần Mỹ Lan, giống như chó nhỏ có chó lớn bao bọc: “Ừm! Cắn chúng nó.”

Thằng bé này giỏi, không sợ người lạ.

“Đi thôi.” Trần Mỹ Lan nhìn ánh mắt ủ rũ lại nghi ngờ của Diêm Tiểu Vượng, nín cười nói.

Thành phố Tây Bình là thành phố lớn thứ ba, ngoài thủ đô và Thân Thành bây giờ của nước Hoa bây giờ, thuộc thành phố công nghiệp, dân số không nhiều, nhưng chiếm diện tích vô cùng lớn.

Ở tương lai sẽ có xe điện ngầm, xe buýt phát triển, muốn đi đâu cũng vô cùng thuận lợi.

Nhưng bây giờ xe buýt cũng không tiện lợi, xe điện ngầm thì không cần nói, vẫn không có bóng dáng, ngay cả xe taxi cũng vẫn chưa thịnh hàng, xe chạy nhiều nhất trên đường chính là xe ba bánh.

Có cái sẽ dựng lều che mưa chắn gió, phần lớn chỉ có một buồng xe, cho dù kéo người hay kéo hàng, xe ba bánh linh hoạt đi qua hẻm nhỏ trong thành phố lớn, nhiều ngõ hẻm hẹp, nó cũng có thể đưa người ta đến tận cửa nhà.

Nhà mẹ của Chu Tuyết Cầm ở phía Tây thành phố, thôn Diêm Quan ở phía Đông thành phố, khoảng cách xấp xỉ 40 cây số, xe buýt phải đổi bốn chuyến, tính ra không bằng thuê xe ba bánh.

Diêm Triệu thuê xe ba bánh, để túi ở bên dưới, bế Chiêu Đệ lên đặt ở giữa trước, lại để Tiểu Lang ngồi bên cạnh cô bé, sau đó tỏ ý Tiểu Vượng ngồi ở bên kia.