Chương 47

“Chị dâu Mao trông vẫn rất trẻ.” Đời trước gặp lại đều già nua cả rồi, đời này còn trẻ, đương nhiên Trần Mỹ Lan muốn cảm khái.

Chị dâu Mao nhìn người đàn ông cao to sau lưng Trần Mỹ Lan, bởi vì trông cường tráng hơn Diêm Tây Sơn nên cô ấy do dự một lúc mới thử hỏi: “Người này không giống Tây Sơn, chị nhớ Tây Sơn gầy, tóc còn dài.”

“Em mới tìm đối tượng, cũng họ Diêm, tên là...”

“Ai ôi, em xem óc heo của chị này, em và nhà giàu mới nổi … ôi ôi ôi, không đề cập tới nữa.” Chị dâu Mao tự hối lỡ lời, hận không được thể tát mình mấy cái.

Cô ấy cũng là một người hóng hớt, nghe nói Mỹ Lan mới tìm đối tượng, đương nhiên hiếu kỳ, muốn cẩn thận quan sát hơn.

Nhưng vẫn không thấy rõ ngoại hình của đối phương, chỉ cảm thấy vừa cao vừa lớn, cả người lạnh lẽo, đối phương đã đẩy cửa nhà của Mỹ Lan rồi.

Chẳng lẽ ban đầu người này đã tới thôn Diêm Quan, anh lại không cần chỉ đã biết nhà của Mỹ Lan.

“Chị dâu Mao, ngày mai trò chuyện tiếp, em về nhà trước đây.” Trần Mỹ Lan lấy chìa khóa nói.

Tứ hợp viện của Trần Mỹ Lan ở ngay giữa thôn, sang trọng nhất, khí phái nhất, cũng sạch sẽ nhất cả thôn.

Nhưng đẩy ra cửa, Trần Mỹ Lan nhất thời sửng sốt, bởi vì dõi mắt nhìn dưới ánh trăng, sân cứ như bị người ta mổ bụng phẫu thuật, còn trồng chút rau thưa thớt.

“Mẹ, ai lại trồng rau ở nhà chúng ta?” Chiêu Đệ thét kinh hãi.

Bật đèn sân, Trần Mỹ Lan lại hơi mừng rỡ, sân từng bị người ta xới, trồng rau cần, rau cải dầu, quả cà đậu cô ve, dưa leo và cà chua, rau cần và rau cải đầu đều ăn được rồi.

Diêm Tây Sơn là cô nhi, cha mẹ chết sớm, dòng họ trong thôn cũng ít ỏi, sẽ không tới làm chuyện này.



Chắc là Hồ Tiểu Mi trồng.

Cô ta có người em trai đi làm ở nhà máy than đá của Diêm Tây Sơn, Diêm Tây Sơn ở nhà đối diện bán than đá, anh em họ thường xuyên đi đi lại lại ở đây

Người ngoại ô ít đất, thu nhập lại không cao, thấy kẽ hở cắm chân đều phải tìm nơi trồng thức ăn, nhất định là Hồ Tiểu Mi cho rằng cô không về được, sân nhà này thuộc về mình rồi, lúc này mới trồng thức ăn.

“Đi cẩn thận, đừng đạp trúng rau, sau này chúng ta còn phải ăn.” Trần Mỹ Lan nói xong, bật đèn ở căn phòng mình thường xuyên ở.

Cô biết Hồ Tiểu Mi và Diêm Tây Sơn từng lăn trên giường đất của mình, sợ họ muốn làm nhục giường đệm của mình.

Mặc dù những thứ đó không đáng bao nhiêu tiền, nhưng không dễ dàng có được, ném rồi cũng đáng tiếc.

Nhưng khá tốt, mở hòm gõ, chăn đệm vẫn rất chỉnh tề, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, sờ lên cũng mềm mại.

Mở chiếc ti vi trắng đen đặt trong góc, lập tức phát bộ phim “Tuyết Thành”, ti vi vẫn xem được.

Nhưng cái nhà này rất bẩn, trên giường dưới đất đầy tàn thuốc, chất kín tro thuốc lá.

Kéo chăn trên giường, lại có một chiếc qυầи ɭóŧ bay ra, đó là một chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ, tươi đẹp ướŧ áŧ, đây cũng không phải của Trần Mỹ Lan, cô chưa từng mặc qυầи ɭóŧ màu đỏ.

Lúc ấy anh hai từng nói, anh ta bắt gian Hồ Tiểu Mi và Diêm Tây Sơn tại trận.

Chắc qυầи ɭóŧ đã rơi ra từ lúc đó.

Thật sự rất chán ghét, hai ngón tay xách qυầи ɭóŧ, vốn dĩ Trần Mỹ Lan muốn vứt bỏ, nhưng đi tới cửa sân, suy nghĩ một chút lại quay lại, bỏ vào nhà vệ sinh.