Chương 229: Váy Màu Đỏ, Mặc Đi Ra Ngoài? (2)

Người cao chân dài, đẹp trai sáng sủa, có không ít cô gái đi ngang qua đều lén lút nhìn anh ấy.

Lục Tư Dĩnh vừa đi tới, ánh mắt Trác Tư Thành lập tức rơi vào trên tóc của chị ấy, cười nói: "Rất đẹp, rất hợp với em."

"Không, không đâu! Không thích hợp chút nào hết!"

Lục Tư Dĩnh thẹn quá hóa giận, ngay lập tức nổi nóng, dọc theo con đường này, chị ấy tự hỏi liệu những người khác có cười nhạo chiếc dây buộc tóc của mình hay không, bất kể đi đến đâu, dường như đều có người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lục Tư Dĩnh cảm thấy khắp người đều không tự nhiên, gần như chỉ muốn về thẳng nhà, hoặc là tháo cái dây buộc tóc này xuống, nhưng nghĩ Trác Tư Thành vẫn đang đợi mình, cho nên vẫn chạy đến như lúc đầu.

Ban đầu Lục Tư Dĩnh đã buộc bản thân không nghĩ về chiếc dây buộc tóc dễ thương này nữa, không ngờ Trác Tư Thành vừa gặp nhau lại nhắc nhở chị ấy, như thể cũng là đang nhắc nhở chị ấy, người khác cũng có thể nhìn chị ấy như thế nào.

Lục Tư Dĩnh sao có thể chịu đựng được, chị ấy trở nên tức giận, đôi mắt mở to, Trác Tư Thành không hiểu sao lại cảm thấy càng dễ thương hơn.

Ngày bình thường, nếu Lục Tư Dĩnh tức giận, Trác Tư Thành nhất định là chuyện gì cũng sẽ chiều theo ý chị ấy, nhưng lần này anh ấy cực kỳ cố chấp, kiên quyết nói: “Tiểu Dĩnh, em phải tin anh, em thực sự rất thích hợp với màu đỏ, lần sau em có thể thử mặc váy màu đỏ ra ngoài, chắc chắn sẽ rất đẹp."

Váy màu đỏ, mặc ra ngoài?

Tủ quần áo của Lục Tư Dĩnh không có quần áo nào màu đỏ, chị ấy cũng không thể tưởng tượng mình sẽ mặc váy sẽ như thế nào.

"Đừng có nằm mơ nữa, em không thể mặc váy màu đỏ, chứ đừng nói tới việc mặc ra ngoài!"

Lục Tư Dĩnh xoay người rời đi, Trác Tư Thành vội vàng đuổi theo.

Vất vả lắm bọn họ mới đi dạo phố, Trác Tư Thành không muốn cuộc hẹn của họ bị phá hỏng, cũng không nói những câu kia nữa.

Chờ đến sau này, anh ấy sẽ tặng cho Lục Tư Dĩnh mấy cái váy màu đỏ, bảo Lục Tư Dĩnh mặc nhiều thêm hai lần nữa, chắc chắn sẽ thấy chị ấy mặc đồ màu đỏ đẹp như thế nào.

Gần đó có một cái thư viện, hai người đi bộ qua, chẳng mấy chốc đã đến đó .

Sau khi Trác Tư Thành trả lại cuốn sách đã mượn lần trước, lại đi tìm hai chỗ trống, cùng ngồi xuống đọc sách với Lục Tư Dĩnh.

Trước đây Lục Tư Dĩnh chưa bao giờ đến nơi nào như này, chị ấy đi cùng với Trác Tư Thành đến đây là lần đầu tiên.

Không còn cách nào khác, ai bảo bạn trai mình là giáo viên cấp ba cơ chứ, Trác Tư Thành thích đọc sách, mỗi tuần anh ấy đến thư viện ít nhất hai ba lần, nếu hai người cùng nhau ra ngoài, Lục Tư Dĩnh sẽ chủ động đi cùng anh ấy để đọc sách cùng nhau.

Chỉ là, mỗi khi Lục Tư Dĩnh ngồi trên ghế chưa quá nửa giờ, đã thấy buồn ngủ.

Trác Tư Thành còn sợ Lục Tư Dĩnh ngủ không ngon, cảm thấy có lỗi với chị ấy, nên bảo chị ấy đừng theo mình đến thư viện nữa.

Cũng chả biết hết lần này đến lần khác Lục Tư Dĩnh muốn chứng minh cái gì, lần nào cũng muốn đi theo.

Lần này cũng giống như vậy, sau khi hai người ngồi xuống chưa được bao lâu, Lục Tư Dĩnh đã bắt đầu ngáp, sau đó gật gù như gà con mổ thóc.

Trác Tư Thành nhìn thời gian, còn chưa tới nửa tiếng, anh ấy còn chưa đọc xong sách.

Nhưng ngủ ở chỗ này chắc chắn sẽ không thoải mái, hay là đánh thức Lục Tư Dĩnh dậy, để lần sau anh ấy lại tới đây đọc vậy.

Trác Tư Thành còn đang cân nhắc, còn chưa biết có nên đánh thức Lục Tư Dĩnh dậy hay không, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn lên, Lục Tư Dĩnh đã ngủ say sua.

Lúc này mới qua có hơn nửa tiếng thôi, sao hôm nay chị ấy còn đi ngủ sớm hơn thường lệ thế.

Trác Tư Thành thấy có hơi bất đắc dĩ.