Chương 242: Thèm Ăn, Muốn Ăn Đồ Nướng, Không Cho Ăn Sẽ Thấy Tủi Thân (2)

Sau khi Bạch Vi tính toán sổ sách xong, biết được chuyện nhà chị Thôi còn có hai cô con gái, cô lập tức chọn ra hai chiếc kẹp tóc dễ thương, hai chiếc phụ kiện tóc, còn có tiền thưởng là mười tệ để đưa cho chị ấy.

Chị Thôi không ngờ mình mới đi làm được gần nửa năm mà đã có tiền thưởng, chị ấy rất cảm động, càng chăm chỉ làm việc hơn.

Sau sự kiện Quốc khánh vào tháng 10, Bạch Vi đã nói chuyện với mẹ, rồi ở nhà luôn, không đến cửa hàng nữa.

Bụng Bạch Vi càng ngày càng lớn, người nhà đều không đồng ý việc cô luôn muốn chạy đến cửa hàng, mà chính cô cũng cảm thấy hơi vất vả, nên đành tạm thời giao cửa hàng trang sức cho mẹ.

Mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm thì đi tản bộ, làm chút đồ trang sức, Bạch Vi chính thức trở thành một cha mẹ đang chờ sinh.

Mỗi sáng Lục Tư Đình sẽ dậy làm bữa sáng, làm xong thì đến doanh trại, mua đồ ăn, buổi trưa đúng giờ sẽ mua đồ ăn về, nếu về sớm thì sẽ về nhà nấu cơm.

Dù anh bận rộn đến đâu, nhưng giữa trưa nhất định sẽ về nhà một chuyến, để xem Bạch Vi.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi đi dạo một vòng trong đại viện, đi mệt rồi, thì mới dựa vào ghế đá nghỉ ngơi, sau đó lại chậm rãi đi bộ trở về.

Bây giờ mỗi tối lúc Bạch Vi đi ngủ, nhưng luôn ngủ không yên giấc, bởi vì bụng cô lớn, cũng không tiện trở mình, đôi khi bắp chân còn bị chuột rút.

Lục Tư Đình luôn luôn thức dậy vào ngay lần đầu tiên, sau đó giúp cô lật người, hoặc là xoa bóp chân cho cô.

Một đêm nọ, Bạch Vi thức dậy vào lúc nửa đêm, đột nhiên muốn ăn đồ nướng.

Cô có hơi hoài niệm những buổi chiều tối mùa hè, gió chiều thổi hiu hiu, thời gian ăn những món đồ nướng rồi uống bia.

Nhưng mà cô đang mang thai, chắc chắn không được uống rượu, nhưng mà ăn đồ nướng chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Nửa đêm mười hai giờ, Bạch Vi càng nghĩ càng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của quán đồ nướng.

Bạch Vi trằn trọc không ngủ được, Lục Tư Đình tất nhiên cũng chú ý tới, bèn ngồi dậy hỏi: "Sao vậy, ngủ không được à?"

"Lục Tư Đình, em muốn ăn đồ nướng."

Bạch Vi cũng không muốn không có tiền đồ như vậy, bởi vì muốn ăn gì đó mà ngủ không được, nhưng cô cũng không biết tại sao, tối nay rất muốn ăn đồ nướng. Cũng không phải vì cô đói bụng, chỉ là bây giờ rất thèm đồ nướng, nghĩ đến xiên thịt nướng nóng hổi, trong miệng lại bắt đầu chảy nước miếng.

Lục Tư Đình không ngờ tới lại là bởi vì cái này, trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Rất thèm ăn à? Trong tủ lạnh có đồ ăn, để anh làm làm cho em mấy món ăn nhé, ăn đồ nướng thì anh sợ không tốt cho sức khỏe."

Lục Tư Đình đã đứng dậy mặc quần áo, Bạch Vi có hơi sốt ruột, đỏ bừng hai mắt nũng nịu nói: "Em không muốn, em không muốn ăn, em chỉ muốn ăn đồ nướng thôi. Em chỉ ăn một chút xíu, để thỏa mãn cơn thèm thôi, chỉ ăn một lần thôi mà!"

Cũng không phải cô muốn của ngon vật lạ gì, chỉ là đồ nướng thôi mà, anh còn không muốn cho cô ăn, đúng là tức chết người ta luôn rồi.

Bạch Vi bị chọc tức lại thấy tủi thân, Lục Tư Đình sửng sốt một chút, nhưng cũng biết từ khi cô mang thai rất dễ suy nghĩ nhiều, cuối cùng đành nói: "Được rồi, em ở nhà đợi anh một lúc, anh đi mua đây."

Lục Tư Đình cúi người ôm lấy Bạch Vi, lại hôn lên trán cô một cái: "Đừng tức giận nữa, anh sẽ về ngay mà."

Chẳng mấy chốc Lục Tư Đình đã lái xe ra ngoài để mua thịt nướng.

Bạch Vi ngồi trên giường, ban đầu còn cứ nghĩ về món đồ nướng, nhưng ngay sau đó, lại thấy lo lắng cho Lục Tư Đình.

Đêm hôm khuya khoắt, một mình anh ra ngoài tìm đồ nướng, có an toàn không?

Hơn nữa, giờ cũng đã mười hai giờ, chỉ sợ các cửa hàng ở trên đường đều đã đóng cửa, anh muốn đi đâu tìm đây.