Chương 24

Một mình cô ta xuất hiện thì xem như cũng thanh tú nhưng đứng cùng Giang Mật thì trời một vực!

"Em làm gì vậy?"

Giọng điệu của Triệu Đông Hải rất khó chịu, anh ta vừa thèm muốn vừa ghen tị với Tiêu Lệ, nếu như trước kia anh ta cưỡng ép Giang Mật thì có lẽ lúc này cô đã là vợ của anh ta.

Toàn thân Giang Mật đều là da mịn thịt mềm, có thể tưởng tượng được khi sờ vào có thể mềm mại đến mức nào.

Trong lòng anh ta như có ngọn lửa tà ác đang bùng cháy, anh ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, kéo quần áo xuống như đang muốn che giấu đi thứ gì đó.

Giang Điềm thì ghét cô muốn chết, Giang Mật đi đến đâu cũng đều thu hút ánh nhìn của mọi người, trong khi cô ta thì vĩnh viễn sống dưới cái bóng của Giang Mật, giống như một cây cỏ dại không ai để ý tới.

Nhưng thì sao?

Giang Mật có thể xinh đẹp nhưng cũng chỉ gả cho một tên nghèo khổ, cả đời cô cũng chỉ như vậy.

Cô ta thì khác, chồng của cô ta có năng lực.

Tuy chuyện hôn nhân này là do Giang Xuân Sinh không chịu gả Giang Mật cho Triệu Đông Hải nên mới đến lượt cô nhưng mà Giang Mật một lòng muốn gả cho Triệu Đông Hải, chuyện này khiến trong lòng cô ta rất vui.

"Chị, anh rể, hai người đã về." Giang Điềm đứng dậy đi đến trước mặt của Giang Mật cùng Tiêu Lệ, cô ta liếc mắt nhìn vào giỏ trúc một cái: "Chị, anh rể đối với chị thật tốt, còn gánh quà về cho chị, mẹ em còn tính lấy một phần quà của em chia cho chị để chị làm quà, may mắn cũng không cần làm như vậy, nếu không chuyện tốt lại thành chuyện xấu, cũng khiến cho mọi người chê cười hai người."

Thím Lưu ngày hôm qua đã bị Tiêu Lệ dọa cho sợ mà bỏ chạy, trong lòng bà ta vẫn ghi hận chuyện Giang Mật không cho bà ta nếm thử đồ ăn, vừa nghe lời của Giang Điềm nói trong lòng bà ta đã cười lạnh.

"Ai mà không biết nhà họ Tiêu ngay cả sính lễ cũng không mua nổi, làm sao có tiền mua quà hồi môn?" Mắt thím Lưu thoáng nhìn vào giỏ trúc, chỉ thấy một tờ giấy đỏ thật lớn che mất, cũng không thấy được bên trong có gì, nên tiếp tục nói móc mỉa: "Tôi buồn cười muốn chết, gánh cái giỏ trúc cho thật lớn, gánh cho nhiều nhưng ngay cả tấm màn che cũng không có, đúng là nghèo nàn!"

Giang Điềm cố ý nói thay Giang Mật: "Thím Lưu, thím không được xem thường chị của cháu....."

"Giang Điềm à, không phải thím xem thường mà lời thật lòng cũng không cho thím nói?" Thím Lưu đảo đôi mắt hung dữ nhìn Giang Mật liếc một cái: "Cháu cùng Đại tử đều là người lương thiện, hai chị em đều về nhà sao chỉ có mỗi cháu ra tiền chứ? Này không phải ức hϊếp người sao?"

Mấy người họ hàng cũng ồn ào: "Giang Mật dẫn theo bốn cái miệng đến đây, vậy thì tốn bao nhiêu thức ăn? Có thể mua được của hồi môn vậy thì cũng không giống người không có tiền, rõ ràng hai chị em có thể chia nhau được."

Giang Điềm cúi đầu che đi ý cười ở khóe miệng, bình quân một bàn tiệc đã có thể lột một lớp da của Giang Mật.

"Một đám người hát hay như vậy, đã có thể dựng sân khấu cho mọi người rồi." Giang Mật cười lạnh nói: "Người hiểu chuyện thì biết mọi người đến đây ăn tiệc, ai không biết thì còn tưởng mọi người đến đây tống tiền đó, bình quân cái gì mà bình quân, nhà ai mời thông gia thì người đó chịu, chẳng lẽ Triệu Đông Hải ngoài miệng nói mời tiệc nhưng mà lại lợi dụng nhà cháu?"

"Ui ui ui, đây là xem thường chúng ta là bà con nghèo sao?" Thím Lưu bị nạt, trong lòng khó chịu, động tác lưu loát xốc tờ giấy đỏ bên trong giỏ trúc lên: "Để thím xem cháu mang theo thứ gì tốt mà giấu dữ vậy, không muốn cho chúng ta ăn."

Đồ trong giỏ trúc đều bị lộ ra ngoài trong tầm mắt của mọi người, có một con gà trống lớn, hai con cá trích, một thùng rượu, một miếng thịt, còn có các loại rau dưa khác, xem ra còn nhiều hơn của hồi môn lúc kết hôn nhưng so với của hồi môn của Triệu Đông Hải và Giang Điềm thì tất nhiên không có bao nhiêu.