Chương 10

Cố Vân Khê thấy thế, nhẹ giọng nói, "Anh cả, mặc dù trong xưởng có thể nuôi bốn anh em chúng ta, nhưng, chú thím hai cũng bỏ ra một chút sức lực nho nhỏ, coi như là trả lại ân tình của bọn họ, về sau bốn anh em chúng ta có thể đứng thẳng người trước mặt bọn họ, không cần khúm núm lấy lòng, hạ thấp tư thế, cơm không dám ăn nhiều, bị đánh cũng không dám lên tiếng.”

Lời này đã đả động đến Cố Hải Triều, anh chịu đủ phải ăn nói khép nép lấy lòng gia đình chú thím hai, lại không muốn em trai em gái bị đánh gãy sống lưng, cả đời không thể ngẩng đầu lên làm người.

“Được, bán!”

Chú hai vui mừng quá đỗi, "Cứ quyết định như vậy đi, hai vị cán bộ làm nhân chứng.”

Quả nhiên là tuổi còn nhỏ, không biết sự tình nặng nhẹ, lần này toàn tiện nghi cho hắn.

Hắn sợ đêm dài lắm mộng, vội vã quyết định mọi chuyện, "Bây giờ chú về nhà chuẩn bị tiền, mấy đứa chờ chú một lát, chú sẽ quay trở lại ngay.”

Hắn vội vàng rời đi, Lý cán bộ ngăn cản không kịp, thần sắc rất phức tạp, "Hải Triều, cậu suy nghĩ lại đi.”

Cố Hải Triều tuy rằng mới mười bảy tuổi, nhưng đứa trẻ nghèo đã sớm biết lo liệu chuyện nhà, cũng trưởng thành hơn rất nhiều so với những bạn cùng trang lứa. “Tôi đã quyết định, trước tiên vượt qua cửa ải gian nan nhất rồi hãy nói.”

Cố Vân Khê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tội nghiệp nói: "Anh cả, em không muốn ở với bà nội, em sợ.”

Nhắc mới nhớ, nhà họ Cố hiện tại là đơn vị phân, tổng cộng hai gian, ở hơn mười người.

Một gian là Cố lão thái, Cố Vân Thải, Cố Vân Khê cùng với con gái của chú hai, người sống ở gác mái, còn phía dưới thì làm phòng tạp vật cùng phòng ăn, chen chúc chật ních.

Một gian chia thành hai nửa, một nửa là vợ chồng chú hai ở, một nửa là mấy anh em trai ở.

Sống lăn lộn cùng một chỗ, một ngày ba bữa cũng cùng nhau ăn, người quản chuyện ăn uống trong nhà là Cố lão thái, còn một mực nắm quyền phân cơm trong tay.

Muốn cho ai ăn nhiều hơn một chút, thì đều chỉ dựa vào một câu nói của bà, đây là niên đại nào rồi? Rõ ràng là cố ý tạo quyền uy.

Cố Hải Triều nghĩ tới đây, rốt cuộc nhịn không được, "Tôi còn muốn cầu các vị một chuyện, mời hai vị làm chủ, giúp chúng tôi phân gia.”

“Phân gia?” Hai cán bộ nhìn nhau, có chút khó hiểu.

Cố Hải Triều đơn giản giới thiệu tình huống trong nhà, sau đó nói, "Rõ ràng ở trong nhà mình, lại có loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, tôi chịu chút ủy khuất cũng không sao, nhưng em trai em gái còn nhỏ..."

Không phân gia, sáu trăm đồng này phải nộp lên, mấy anh em bọn họ không giữ thì được thì phải sống như thế nào?

Anh nói rất mờ mịt, nhưng hai vị cán bộ đều nghe hiểu, sau đó không hẹn mà cùng thở dài một hơi, nhìn bọn họ gầy như vậy liền biết sống không tốt.

Cố lão thái này thật hồ đồ, cháu trai cháu gái đều là ruột thịt, tương lai cũng sẽ hiếu thuận người.

“Vậy cậu định chia thế nào?”

Cố Hải Triều chần chờ, anh chỉ tạm thời nảy ra suy nghĩ này, cho nên còn chưa suy nghĩ kỹ.

Lúc này, thanh âm mềm mại của Cố Vân Khê vang lên, "Em nghĩ như vậy, tuy rằng bà nội thiên vị, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của ba, cho dù ba mất, chúng ta cũng phải tận hiếu thay ba.”

Nghe một chút, lời nói này thật đẹp, quả nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện có lòng hiếu tâm, thử hỏi Cố lão thái có biết biết thẹn hay không?

Hảo cảm của hai cán bộ đối với Cố Vân Khê lập tức bùng nổ, thật sự là một đứa trẻ hiếu thuận.

Ai lại không thích người hiếu thảo chứ?

So ra, Cố lão thái không biết làm người.

Vạn sự chỉ sợ có cái so sánh, trái tim hai người đều nghiêng về Cố Vân Khê.

"Em nghĩ như vậy, tuy rằng hai gian phòng đều là cha chúng ta phân, nhưng bà nội còn sống, vậy thì chia một gian cho bà, bốn anh em chúng ta ở một gian là được rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Vân Khê hồng hồng, có chút ngượng ngùng cười cười, "Em tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, suy nghĩ không chu toàn, Lý cán bộ, chị thấy như thế nào?"

Cô trọng điểm nói một câu, phòng ở là phòng lớn.

Nguyện ý cho Cố lão thái một gian phòng, là có thể ngăn chặn miệng mọi người, chiếm độ cao dư luận, về công về tư, về tình về lý đều chiếm gót chân.

Về phần gia đình chú thím, liên quan gì đến bọn họ?

Thiện dịch giả mưu thế, bất thiện dịch giả mưu tử. (kẻ mạnh đích thực không phải là người bách chiến bách thắng, mà là người không đánh cũng khiến địch đầu hàng, hơn nữa còn phải tâm phục khẩu phục)

Mưu thế mà động, thuận thế mà làm, mới là phong cách trước sau như một của cô.

Mỗi một câu nói của cô đều không phải là nhảm nhí.