Chương 45: Hà Diệp Rơi Xuống Sông, Vu Tình Ra Điên 1

"Mẹ, Hà Diệp vẫn còn đúng không, mẹ, cầu xin mẹ đưa Hà Diệp đến bệnh viện đi ạ." Lý Mai quỳ trên mặt đất khóc cầu xin, cô ấy chỉ có một người con gái, không thể nhìn con bé có bất kỳ sơ suất nào được.

Từ Hiếu Nghĩa đi theo mở to đôi mắt, nhìn thấy con gái ướt sũng trong lòng mẹ mình, sau đó cũng phốc một tiếng quỳ xuống đất: "Mẹ, con cầu xin mẹ hãy cứu Hà Diệp đi.”

"Anh cả, chị dâu cả, Hà Diệp không sao, mẹ đã cứu tỉnh rồi." Từ Hiếu Minh đi tới trước người anh cả nói, đưa tay kéo Từ Hiếu Nghĩa đứng lên.

Từ Tuyết Hoa cũng chạy tới, kéo Lý Mai đứng dậy.

Những người xung quanh cũng nhao nhao nói: "Đúng vậy Hiếu Nghĩa, con gái của cháu không sao rồi, vừa đã tỉnh lại.”

Từ Hiếu Nghĩa nghe xong lời này vội vàng chạy tới, đưa tay dò xét hơi thở của con gái, còn thở, lập tức thở phào nhẹ nhõm, một người đàn ông trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Sau đó cười nhìn về phía Lý Mai: "Vợ ơi, con gái không sao rồi.”

Lý Mai vừa nghe thấy vậy thì ngừng khóc, hai mắt sưng đỏ nhìn Từ Hiếu Nghĩa: "Thật sao?”

"Thật, anh lừa em làm gì.” Từ Hiếu Nghĩa nói.

Lúc này Lý Mai mới lau nước mắt chạy tới, muốn ôm con gái từ trong tay mẹ chồng mình.

Vu Tình lúc này đang ngây ngốc ôm cháu gái ngồi tại chỗ, ngay sau đó lập tức ôm cháu gái đứng dậy, chạy về phía bệnh viện.

"Hà Diệp, cháu phải chống đỡ nha, không được xảy ra chuyện gì.”



Vu Tình nói xong ôm cháu gái chạy rất nhanh.

Mẹ nó, cô xuyên sách, còn xuyên thành một bà nội cực phẩm pháo hôi ở một thế giới song song.

Hơn nữa sau khi cháu gái rơi xuống sông sốt cao mất mạng, nữ chính ngày đó lập tức muốn chiếm thân thể cháu gái của cô sống lại rồi đến đây.

Mà cô chiếm thân thể của nguyên chủ, lúc trước nguyên chủ này chính là một bà nội cực phẩm, trước kia đã đánh mắng người cháu gái này không ít lần.

Mà chuyện đầu tiên nữ chính xuyên không đến sẽ làm chính là thay Hà Diệp trả thù người bà nội cực phẩm là cô.

Ôi trời đất ơi, ông trời đang chơi đùa tôi à.

Vẻ mặt Vu Tình đau khổ, sao cô lại xui xẻo như vậy chứ.

"Hiếu Nghĩa, mẹ chúng ta sao vậy?" Lý Mai nhìn mẹ chồng giống như một cơn gió chạy đi, đưa hai tay ra dừng lại giữa không trung.

Từ Hiếu Nghĩa há hốc mồm, nhúc nhích vài cái không nói gì, anh ta không biết.

"Anh, mẹ chúng ta có phải điên rồi không?" Từ Tuyết Hoa kéo tay áo anh ba, mẹ cô bé có phải không chịu nổi liên tiếp hai cú sốc này nên bị điên rồi.

Từ Hiếu Minh nghe xong lời này, lại nghĩ đến hành động của mẹ anh ấy, trực tiếp gào khóc, mẹ anh ấy điên rồi, nếu như anh ấy không còn mẹ thì sao, đều trách anh ấy, đang yên đang lành lại đi ra bờ sông.



Nếu Hà Diệp không rơi xuống sông, sẽ không xảy ra chuyện gì, mẹ anh ấy cũng sẽ không vì không chịu nổi mà điên lên.

Từ Tuyết Hoa vốn rất sợ hãi, nghe thấy tiếng khóc của anh ba nhà mình, cũng lớn tiếng khóc lên.

Thôn dân vây xem đều sửng sốt, nghĩ đến Vu Tình đang yên đang lành chạy đi, đó không phải là điên rồi sao.

"Vợ Thừa Diên điên rồi, một người đang bình thường lại bị điên rồi." Không quá một canh giờ, tin tức này truyền khắp vịnh nhà họ Từ.

Một nữ bá vương của vịnh nhà họ Từ điên rồi.

Cuộc sống sau này của nhà con trai thứ hai của ông cụ Từ lại càng khổ sở hơn.

Trương Quế Hoa ở nhà nghe thấy tin mẹ chồng cô ta điên rồi, đầu tiên là vui vẻ, mẹ chồng cô ta bị điên, vậy thì sẽ không còn ai quản cô ta nữa, sau này chẳng phải cô ta sẽ là người lớn nhất trong nhà này sao.

Sau đó lại là vẻ mặt ủ rũ, nếu mẹ chồng cô ta thật sự điên rồi, vậy em trai và em gái của người đàn ông nhà cô ta phải làm sao đây.

Tiếp theo lại vui vẻ, cô ta muốn chia nhà, chờ người đàn ông nhà cô ta trở về sẽ chia nhà.

Tục ngữ có câu anh cả như cha, vậy mẹ chồng cô ta điên rồi, Tuyết Hoa và Hiếu Minh kia hẳn là cho một nhà anh cả nuôi, không liên quan gì đến nhà cô ta.

Bà cụ Từ nghe thấy tin con dâu hai điên rồi, trực tiếp trợn tròn mắt, vội vàng đi theo bạn già chạy về phía nhà con trai thứ hai: "Ông nó, con dâu hai đang yên đang lành sao lại điên rồi.”

"Làm sao tôi biết được." Ông cụ Từ vẻ mặt sầu khổ.