Chương 10

Chỗ này cô nhấc không nổi, cho nên thứ khác không nhiều mua, chờ ngày mai buổi sáng lại đến, khi đó rau xanh càng tươi ngon.

Trên đường trở về Hoài An nhìn Sơ Hạ mua đồ đã chết lặng ,đôi mắt cậu vẫn luôn không có từ trên người con gà rời đi quá.

Mấy thứ này khiến Sơ Hạ rất mệt, bởi vậy xuống xe buýt, nàng cùng Sầm Hoài An là đi đi dừng dừng, mất gấp đôi thời gian mới về đến nhà.

Sơ Hạ trở về chuyện thứ nhất là ngồi trên ghế nghỉ ngơi, quá mệt mỏi, thân thể này thật sự quá yếu ớt, cô thậm chí cảm giác đầu cũng có chút đau.

“Nóng quá, khát quá, An An giúp mẹ rót nước?”

Sơ Hạ quạt cho mình nhìn về phía Sầm Hoài An.

Nhưng vừa dứt lời Sơ Hạ liền hối hận, vừa thấy Sầm Hoài An sẽ không giúp cô, hận cô còn kém không nhiều lắm.

Cho nên cô lập tức lại nói: “ Thôi, đợi chút mẹ tự



Ai ngờ Sầm Hoài An đứng lên chạy đến phòng bếp cầm cái chén, dùng sức cầm phích nước nóng từ trên bàn đổ một chén nước, sau đó cẩn thận mà đặt trước mặt Sơ Hạ.

“Cho mẹ. ”

Trên mặt vẫn bộ dạng lạnh nhạt lại kháng cự ngữ khí cũng thật không tốt.

Không đợi Sơ Hạ nói chuyện, cậu “Cộp cộp cộp” chạy vào bên trong phòng, không trở ra.

Nhưng là Sơ Hạ dư quang thấy tai cậu có chút hồng, bật cười uống một ngụm thủy, quay đầu về phía trong buồng lớn tiếng nói: “Cảm ơn An An! Nước thật ngọt!”

Sầm Hoài An ở trong phòng dùng gối đầu che đầu, cảm thấy ngoài phòng mẹ cười rất chán ghét.

Cậu mới không phải tha thứ cho mẹ, cậu chỉ là nhìn phần lượng của kẹo sữa.

Mẹ yếu như vậy , cậu không đổ nước cho mẹ nói không chừng đến buổi tối cũng uống không được nước.

Nhưng chính cậu đều không có phát hiện trên khuôn mặt tối tăm cậu còn có lông nhím trên người cậu dường như bớt đi một chút.

Sơ Hạ đúng là rất khát, uống một chén nước mới hoãn lại đây.

Cái này phòng này không lớn, chỉ khoảng 20 mét vuông tách thành hai cái phòng, bên ngoài chính là phòng khách, bày các loại đồ vật, bên trong là phòng ngủ của cô và Sầm Hoài An.

Đầu vẫn là đau, Sơ Hạ chịu đựng không nổi đứng dậy đi vào phòng, nhìn Sầm Hoài An ngồi cạnh giường, giơ tay vỗ vỗ lưng cậu, làm cậu sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, trên người thứ lập tức dựng thẳng lên tới.

Nhìn là Sơ Hạ, cũng không thả lỏng đề phòng bất quá thân mình không có như vậy căng chặt.

Lúc này Sơ Hạ không có tinh lực trấn an cậu, nói với cậu một câu “Ta ngủ một lát”, kéo ra chăn nằm trên giường.

Một giấc ngủ dậy, Sơ Hạ vừa mở mắt đối diện với đôi mắt như sói của cậu, làm cô sợ tới mức nhảy dựng.

Che lại ngực, cô mới nhớ tới chính mình đã xuyên thư.

Cô xoa đầu chậm rãi ngồi dậy, phát hiện trong phòng đã thực tối sầm, buồng trong bức màn lôi kéo không bật đèn, bằng không cô cũng sẽ không bị Sầm Hoài An mắt to dọa đến.

"Con vẫn luôn không đi ra ngoài chơi?”

Sầm Hoài An không nói chuyện, đứng lên đi ra ngoài.

Cậu mới không nói mình ở trong phòng ngồi một buổi trưa, thường thường bắt tay đặt ở mũi mẹ nhìn xem.

Sơ Hạ không biết, khi cô ngủ sắc mặt trắng bệch một mảnh, liền môi đều không có nhan sắc, đặc biệt dọa người.

Bất quá chính là Sầm Hoài An không nói lời nào, Sơ Hạ trên mặt cũng lộ ra ý cười, biết khẳng định cậu thủ nàng một buổi trưa.

Vốn dĩ Sơ Hạ mua gà là tưởng gà hầm củ mài phục linh , nhưng hiện tại thời gian cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể làm đơn giản trước .

Cô và Sầm Hoài An bởi vì thời gian dài bữa đói bữa no, dạ dày đều yếu cho nên cô nấu cháo củ mài táo đỏ gạo kê lại rán chútbánh rán hành.

Rán bánh rán cô phát hiện chính mình đã quên mua trứng gà, cho nên muốn từ hàng xóm Lý đại tỷ nơi đó mua mấy quả.

Ai ngờ người quá nhiệt tình, nói hai quả trứng gà không cần tiền, Sơ Hạ rán xong bánh rán đưa cho nhà Lý đại tỷ hai cái.

“Sơ Hạ em quá khách khí. Này bánh rán thơm a! Vừa mới ở trong phòng ta đã ngửi thấy rồi, chúng ta có lộc ăn.”