Chương 21

Người phụ nữ mập sờ mặt cậu bé khóc kinh thiên động địa, giống như bé mập bị trọng thương mệnh trong sớm tối vậy.

Sơ Hạ có chút xấu hổ, cô giáo cũng chân tay luống cuống, hai người liếc nhau, Sơ Hạ dời ánh mắt sờ sờ mũi mình .

Tuy nói bé mập cướp kẹo của con trai nhưng bị đánh thành như vậy, cũng đúng là có điểm đáng thương.

Một viên kẹo dẫn phát huyết án.

Cô giáo nhanh chóng an ủi người phụ nữ béo: “ Mẹ Thần Thần , chị đừng khóc, Thần Thần em kiểm tra rồi, trên mặt bị móng tay cào vài cái, không có việc gì.”

Mẹ Thần Thần không nghe, vẫn luôn khóc: “Con của ta a, con chịu tội,mẹ không nên đưa con tới nhà trẻ a.”

Cô ấy đứng lên,nhìn từ cô giáo nhìn đến Sầm Hoài An lại nhìn về phía Sơ Hạ, minh bạch, lập tức đối với Sơ Hạ nổi giận đùng đùng: “ hay thật! Con cô đánh Thần Thần phải không! Cô dạy con như thế nào mà để nó đem Thần Thần nhà tôi đánh thành như vậy sắp hỏng cả mặt rồi! Ở nhà tôi và ba nó không động một ngón tay của nó đâu!”

“ Mẹ Thần Thần , chị bình tĩnh một chút, đây là mẹ An An , chúng ta trước giải quyết vấn đề được không?”

Cô giáo nhanh đứng ở giữa mẹ Thần Thần và Sơ Hạ , sợ hai vị gia trưởng đánh nhau mẹ Thần Thần nhìn quá hung.

“Giải quyết cái gì giải quyết? Đem con tôi đánh thành như vậy, cần thiết cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”

“Cái đó ……mẹ Thần Thần .” Cô giáo xấu hổ nhìn mẹ Thần Thần , lại nhìn một cái Sơ Hạ nói: “Là Thần Thần cướp viên kẹo sữa cuối cùng của An An , An An tức giận, mới đánh nhau.”

“Cái gì?!”mẹ Thần Thần sửng sốt, trên mặt lộ ra xấu hổ, cô ấy tức giận trừng mắt nhìn Thần Thần: “Con thật sự cướp kẹo sữa của người ta ăn?”

Thần Thần bẹp miệng “Ân” một tiếng: “Kẹo sữa thơm quá, con không nhịn được.”

“ Ở nhà mẹ nói thế nào? Không được lại ăn kẹo! Càng không được cướp đồ của người khác ! Xem ra con đem lời mẹ như gió thoảng bên tai đúng không?

Con đứa trẻ gấu này!”

Nói “Bang” một tiếng thật mạnh trên mông bé mập, Thần Thần nháy mắt “Oa oa” khóc lớn, thoạt nhìn càng thê thảm.

Sơ Hạ: Không phải nói ở nhà không bỏ được động Thần Thần một ngón tay sao? Nguyên lai là trực tiếp động thủ .

“Ai! Mẹ Thần Thần !” Cô giáo nhanh chóng ngăn cản, Sơ Hạ cũng ở bên cạnh nói: “Không đến mức, không đến mức.”

Sầm Hoài An “Hừ” một tiếng, trong lòng còn lạnh lùng mà tưởng: Xứng đáng, ai bảo ngươi cướp kẹo của ta!

Cậu nhích lại gần tường, nhìn Sơ Hạ một cái lại nhìn Thần Thần và mẹ Thần Thần một cái, may mắn mẹ không đánh mông cậu, bằng không rất mất mặt.

Mẹ Thần Thần xách cổ áo Thần Thần lên đặt ở trước mặt Sầm Hoài An : “Mau cho người ta xin lỗi.”

Thần Thần hít hít cái mũi, cánh tay ở cái mũi hạ lau, ồm ồm nói: “Thực xin lỗi.”

Mẹ Thần Thần sờ trong túi soạng nửa ngày, lấy ra tới một viên kẹo trái cây nhét vào trong tay Sầm Hoài An .

“Cô chỉ có kẹo trái cây, có thể không?”

Sơ Hạ đi qua sờ sờ Sầm Hoài An đầu nói: “ Người ta cướp kẹo là không đúng, con đem người ta đánh thành như vậy thì đúng không ư ?”

Sầm Hoài An cúi đầu không nói lời nào.

Sơ Hạ biết cậu quật cường, nhưng không nghĩ tới cậu quật như vậy.

Phỏng chừng hiện tại cô đánh cậu một trận, cậu cũng sẽ không cùng tiểu mập nói tiếng thực xin lỗi.

Cô chỉ có thể đối mẹ Thần Thần ngượng ngùng mà cười cười: “Con trai tôi tương đối quật, bé đánh Thần Thần cũng không đúng, tôi thay bé xin lỗi Thần Thần ”

Mẹ Thần Thần không sao cả mà xua tay: “Không có việc gì không có việc gì, nếu không phải tại Thần Thần thèm ăn, cũng sẽ không có việc này.”

Mẹ Thần Thần xách theo Thần Thần lưu loát xoay người liền đi, xa xa còn có thể nghe thấy cô ấy lớn giọng giáo huấn Thần Thần: “Còn dám tham ăn sao?”

“Cô giáo phiền cô quá, An An tôi mang đi.”

“Hảo hảo hảo.”Cô giáo lau mồ hôi trên trán còn tốt hai vị gia trưởng hiểu lý lẽ.

Sơ Hạ kéo tay Sầm Hoài An, hai người chậm rãi đi về nhà, dọc theo đường đi ai cũng không nói chuyện.

Đi vào trong phòng, cả phòng mùi hương gà , tươi ngon đến làm người trong miệng nhịn không được đầy nước miếng.

Sầm Hoài An cũng không ngoại lệ, cậu vào phòng đôi mắt liền không rời khỏi cái nồi trên bàn, nếu không phải Sơ Hạ giữ được cậu, có thể cậu trực tiếp nhào qua đi.

“Cơm chúng ta đợi chút lại ăn, chúng ta nói chuyện hôm nay con đánh nhau .”

Sầm Hoài An rất đói, cậu không nghĩ nói, cậu muốn ăn cơm.

Sơ Hạ nói với chính mình không cần tức giận không cần tức giận, Sầm Hoài An từ nhỏ không ai quản, lại quật lại giữ đồ ăn là bình thường, chậm rãi bẻ là được.

“Con không cần không phối hợp, bằng không chúng ta liền nhịn đói .”

Sơ Hạ nói cho chính mình cần thiết nhẫn tâm.

Tiểu hài tử thực thông minh, bé biết điểm giới hạn của cha mẹ sẽ vì thỏa mãn chính mình vẫn luôn đi dẫm lên.

Sầm Hoài An ở trong sách là thiên tài vai ác, có thể trở thành vai ác, tính tình khẳng định trục, nếu cô biết đau lòng vậy bé sẽ không đem lần phạm sai lầm này để trong lòng, cũng không cho rằng mình sai.