Chương 23

Một chốc vấn đề hộ thực thay đổi không được, không chia kẹo, còn có thể chia sẻ mặt khác.

Cô vẫn hy vọng Sầm Hoài An có thể kết giao thiệt nhiều bạn tốt.

Như vậy về sau bé sẽ không giống trong sách lẻ loi một người, nữ chủ đối bé tốt một chút liền luân hãm, bị nam chủ lấy đi hết thảy.

“ tự suy ngẫm kết thúc, lại đây ăn thịt.” Sơ Hạ đem sách trên đỉnh đầu bé xuống, mở cái bát trên bàn ra trước ánh mắt kinh ngạc của Sầm Hoài An đẩy đến trước mặt cậu: “Ăn đi, đều là của con, cẩn thận một chút đừng để bỏng .”

Sơ Hạ lại múc một chén, bưng đến nhà chị Lý .

“Chị, vừa lúc hầm nhiều, mọi người cũng nếm thử tay nghề của em xem thế nào.”

Chị Lý vội vàng đẩy, thiệt tình không cần: “Ai u, không được. Thịt gà rất đắt a, em cùng An An cất ăn dần. ”

Sơ Hạ tìm cái bát sạch đổ qua cho chị ấy đi vào nói: “Một nồi gà , chúng em chỉ có hai người, nào ăn cho hết, chị để lại cho bọn nhỏ đỡ thèm, cũng không nhiều lắm.”

Nói xong liền chạy nhanh đi , không cho chị ấy có cơ hội cự tuyệt .

Sơ Hạ vốn tưởng rằng khi mình trở về, Sầm Hoài An nhất định đang ăn thịt gà thơm ngào ngạt .

Làm cô kinh ngạc chính là bé cư nhiên không có ăn, mà nhìn chằm chằm thịt trong chén không ngừng nuốt nước miếng, cảm giác giây tiếp theo liền phải nhào lên .

Vừa thấy cô trở về ngồi xuống, lập tức cầm lấy đũa vùi đầu ăn, ăn vừa nhanh vừa vội.

Sơ Hạ cười, nhịn không được sờ sờ đầu của cậu khen nói: “An An giỏi quá! Biết chờ mẹ cùng nhau ăn cơm, đợi chút khen thưởng cho con!”

Nói xong cô cũng bắt đầu ăn cơm, lăn lộn đến bây giờ, cô cũng đã sớm đói bụng.

Phục linh củ mài nấu gà kỳ thật là dược thiện, bổ khí dưỡng thận, an thần kiện thể.

Sơ Hạ chỉ ở ra nồi trước thả một chút muối, nhưng gà là gà thả vườn, nấu thời gian cũng đủ, thịt non mịn mềm xốp, rất tươi, ăn một ngụm liền dừng không được tới.

Củ mài hút đủ canh gà tươi ngon, mềm mại ngon miệng, vào miệng là tan, so thịt Sơ Hạ càng thích.

Sầm Hoài An càng ăn đến đầu đều không nâng, giống heo con .

Bên kia, chồng chị Lý cũng trở về ăn cơm, nhìn trên bàn thịt gà, kinh ngạc nói: " Hôm nay em hầm gà?”

“Không có, nhà ta nào có tiền mua gà!”

Chị Lý liếc hắn một cái, vừa múc mì sợi vừa nói: “Đây là Sơ Hạ đưa tới, vừa mới cho bọn nhỏ mỗi người ăn một miếng, đều nói ăn ngon vô cùng. Nếu không phải em đè nặng không cho ăn, một miếng anh đều không vớt được !”

Lý Liên Phúc cười : “Phải không? Sơ Hạ sao có thể cho chúng ta thịt? Sửa tính?”

“Là sửa tính.”Chị Lý đem bát mì sợi đặt mạnh trên bàn: “Cô ấy đây là cảm ơn em ngày hôm qua cho cô ấy mượn trứng gà . Em nói với anh , Sơ Hạ thật sự cùng trước kia không giống nhau, trước kia cô ấy nào bỏ được hầm gà.”

Lý Liên Phúc gắp một khối củ mài, mắt sáng rực lên một chút: “Hương vị đúng là rất tốt, còn có vị khác cùng chúng ta ngày thường hầm gà không giống nhau.”

“Đúng không.”

Ba đứa trẻ Lý gia nhìn ba ăn, nhanh chóng cướp thịt gà ăn, chị Lý lớn tiếng kêu: “Chậm một chút! Chậm một chút! Một đám đều như quỷ chết đói đầu thai!”

Lý Liên Phúc ăn thịt nói: “Nếu cô ấy thay đổi, hàng xóm láng giềng em giúp đỡ nhiều chút, cô ấy một người mang hài tử cũng không dễ dàng.”

Chị Lý “Ân ân” gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy.”

Ăn cơm xong, Sơ Hạ vẫn giao chén cho Sầm Hoài An đi rửa, lần này rửa cậu làm càng thêm cam tâm tình nguyện.

Rửa xong chén, cậu dịch đến bên cạnh Sơ Hạ , chờ đợi hỏi cô: “Mẹ, buổi tối còn có thể ăn gà sao?”

“Có thể!”

Đại giữa trưa quá nhiệt, bên ngoài cũng không ai.

Sơ Hạ tìm thấy trong đống sách của Sầm Tranh Niên có sách giáo khoa lớp một, cô kinh ngạc hắn cư nhiên còn giữ sách giáo khoa tiểu học, nhưng vừa lúc tiện cho cô.

Nàng kêu Sầm Hoài An đang ngồi trên hành lang xem con kiến: “An An!”

Sầm Hoài An lập tức chạy về , cho rằng lại có cái gì ăn ngon, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Mẹ!”

Sơ Hạ cười: “Vừa mới không phải nói khen thưởng cho con sao? Chúng ta tới chơi trò biết chữ đi.”

Sầm Hoài An khuôn mặt nhỏ lộ ra nghi hoặc.

Không ai cùng hắn chơi qua trò chơi, chính là trẻ con trong viện chơi cậu đều xem qua, chơi biết chữ là cái trò gì?

“Tới, mẹ trước dạy con biết chữ, chờ con học xong liền có thể chơi biết chữ trò chơi.”

Sầm Hoài An quả nhiên tới hứng thú.

Sơ Hạ ngay từ đầu dạy cho cậu chữ rất đơn giản, một, hai, ba, mười, mộc, hòa.

Cô biết Sầm Hoài An thông minh, rốt cuộc thiên tài vai ác sao, nhưng cô vẫn xem nhẹ trình độ thiên tài của Sầm Hoài An .

Cô chỉ dạy bé một lần, bé liền nhớ kỹ, mắt to chớp cũng không chớp mà nhìn Sơ Hạ, chờ cô dạy chữ tiếp theo cái.

Sơ Hạ lại dạy bé bốn chữ, Sầm Hoài An vẫn đọc một lần liền nói biết.

“Thật sự biết?”

“Ân!” Cậu chờ mong mà nhìn cô, “Có thể chơi trò chơi sao?”

Sơ Hạ ở chỗ trống trên vở vẽ hai mươi ô vuông, lại đem chữ viết ở trên vở, cắt thành một đám khối vuông đặt ở ô vuông.

“Hảo, chúng ta tới chơi phiên quân cờ, đọc sai rồi thả lại đi, đọc đúng rồi quân cờ về chính mình, hảo, con tới trước .”

Sầm Hoài An gấp không chờ nổi mà đi bắt trung gian khối vuông.