Chương 25

Nhưng thông báo tuyển dụng công nhân viên chức bên trong là chỉ thông báo tuyển dụng tuyên bố ở trong xưởng, công nhân viên chức xưởng sẽ nói cho bạn bè thân thích tới thi, người ngoài rất ít có được tin tức.

Đương nhiên trong xưởng công nhân viên chức tưởng bên trong điều động không đơn giản như vậy, từ phân xưởng công nhân đến ngồi văn phòng, đầu tiên có vị trí thích hợp , tiếp theo còn có bên trong thi tuyển , đủ tư cách còn có phân đoạn bỏ phiếu.

Tóm lại không đơn giản.

Chủ tịch Trịnh trước tiên nói với cô cũng là mở cửa sau, làm cô trước tiên ôn tập, miễn cho cửa thứ nhất thi đã không qua.

Chủ tịch Trịnh sợ Sơ Hạ sợ hãi, còn an ủi cô nói: “Liền tính cô thi không vào những vị trí ngồi văn phòng , tôi sẽ giúp cô nghĩ cách xem có thể hay không điều đến một cương vị nhẹ nhàng .”

Sơ Hạ thiệt tình nói lời cảm ơn với bà ấy: “ Chủ tịch Trịnh ,tôi về nhà nhất định nghiêm túc nỗ lực, không cô phụ ngài đối tôi trợ giúp!”

Chủ tịch Trịnh nghe lời này trong lòng liền cao hứng, bà thích nhìn bộ dạng công nhân viên chức tích cực hướng về phía trước .

Đặc biệt là trải qua sự trợ giúp của bà trở nên tích cực hướng về phía trước, nó sẽ làm bà thập phần có thành tựu cảm.

Chính cao hứng, Tần Tam Phượng lại đây.

Chủ tịch Trịnh tâm tình lập tức trời trong biến thành nhiều mây.

“Tiểu Tần, ngày hôm qua cô cùng tôi bảo đảm cái gì?”

Tần Tam Phượng vừa thấy đến trong văn phòng có La Sơ Hạ, trong lòng liền biết không tốt.

Cô ta chạy nhanh nịnh nọt mà đi đến Trịnh trước mặt Chủ tịchTrịnh, thân mình còn tưởng né Sơ Hạ.

“ Chủ tịch Trịnh , ngày hôm qua tôi tăng ca về muộn, về đến nhà trẻ đói đến oa oa khóc, tôi còn không phải là đã quên đi tìm La Sơ Hạ xin lỗi sao.”

La Sơ Hạ ở bên cạnh nói: “Không có việc gì, Tần đồng chí hiện tại xin lỗi cũng được.”

Tần Tam Phượng xem thường La Sơ Hạ, vừa kiết hủ lậu vừa hèn nhát, mấy năm chồng không ở nhà, khẳng định là không cần người.

Cho nên cô ta căn bản không nghĩ xin lỗi Sơ Hạ, nếu không phải sợ chủ tịch tìm cô ta, con cô ta bị thương sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu.

Ai biết La Sơ Hạ cái tiểu tiện nhân ghê tởm như vậy, cô ta không tìm chuyện còn đến công hội cáo trạng cô ta nàng, không mắng liền tính, xin lỗi? A, không có khả năng!

Tần Tam Phượng bị La Sơ Hạ lời này nghẹn, câu nói kế tiếp bị ngạnh sinh sinh nghẹn vào trong bụng.

Cô ta xấu hổ nhìn chủ tịch Trịnh cười hai tiếng không nói tiếp, thần thái kia là không nghĩ xin lỗi.

Chủ tịch Trịnh không biết xử lý quá bao nhiêu loại sự tình này, sao có thể nhìn không ra ý cô ta.

“Tần Tam Phượng, cô đây là thái độ gì?”

Tần Tam Phượng thân mình run lên, nghĩ tới lời chủ tịch Trịnh nói ngày hôm qua , trong lòng bắt đầu lo sợ bất an, vừa mới dũng khí nháy mắt không còn.

Nếu là cô ta không xin lỗi, chủ tịch sẽ không thật sự tìm chuyện cho cô ta đi?

Vị trí hiện tại của cô ta tuy rằng mệt chút nhưng tiền lương rất cao, cô ta không nghĩ bị điều đi.

Vừa mới cô ta như thế nào mỡ heo che tâm đâu? Đều do La Sơ Hạ, thấy nàng họ La tính tình liền nhịn không được, cô ta cùng họ La xung khắc!

“Tôi …… Tôi …… Cái kia chủ tịch, tôi không có nói không xin lỗi, tôi này không phải ở ấp ủ sao, đối! Tôi ấp ủ cảm tình!”

Chủ tịch Trịnh nhíu mày nhìn cô ta không nói lời nào, Tần Tam Phượng hắc hắc hai tiếng, chính mình liền xoay người nhìn Sơ Hạ, nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng một cái, nói câu “Thực xin lỗi”.

“To một chút!” Chủ tịch Trịnh không hài lòng.

“Thực xin lỗi!” Tần Tam Phượng rống to, chủ tịch Trịnh đều bị hoảng sợ, nhưng vậy mới là bộ dáng xin lỗi, bà gật gật đầu nói: “Sớm như vậy không phải tốt ư. Tiểu Tần, chồng Tiểu La bảo vệ tổ quốc, cô ấy một người mang hài tử không dễ dàng. Thân là một viên của xưởngdệt, chúng ta muốn giúp cô ấy, mà không phải giống cô khi dễ người! Lại có lần nữa , chúng ta trong xưởng dung không được loại công nhân như cô!”

Tần Tam Phượng mặt trắng ra, là thật sự không dám.

Sơ Hạ nhìn chủ tịch, nhíu mày, vẻ mặt khổ sở: “Chủ tịch giúp không giúp tôi không thèm để ý, tôi chỉ là đau lòng con trai mình, bé còn nhỏ như vậy đã bị người ta chỉ vào đầu mắng bé làm sai cái gì a?”

“Nghe được không?” Chủ tịch Trịnh nhìn Tần Tam Phượng: “Ngươi nhận thức sai lầm còn chưa đủ, con nha cô cũng cần nhận thức sai lầm, về nhà giáo dục giáo dục con cho tốt, đừng làm nó học một ít thứ không tốt.”

Tần Tam Phượng biết La Sơ Hạ đang uy hϊếp mình, cô ta rất tức giận, chỉ là cô ta cũng không dám lại chọc Sơ Hạ.

La Sơ Hạ đáng chết, dẫm vận chó gì, làm chủ tịch Trịnh chủ như vậy giúp đỡ ! Thật là cái hồ mị tử!

Không có biện pháp, cô chỉ có thể bóp mũi gật đầu.

*

Buổi sáng, Sầm Hoài An cảm thấy bụng có điểm không thoải mái, cậu thưa cô cho đi WC, kết quả trơ mắt nhìn mình lôi ra một con sâu.

Sầm Hoài An ôm bụng, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

,đ trong bụng thật sự có sâu! Xong rồi, trách không được hắn luôn là bụng đau, hắn muốn chết!

Sơ Hạ giữa trưa đón Sầm Hoài An thấy cậu cả người uể oải ỉu xìu.

Một hồi về đến nhà, cậu cũng không nóng nảy ăn cơm, trèo lên giường nằm , tay đặt trên bụng.

“An An, con làm gì vậy ?” Sơ Hạ vẻ mặt kỳ quái mà nhìn bé.

“Mẹ ,con sẽ chết.”