Chương 31

La đại ca rốt cuộc nói chuyện, chỉ vào La Sơ Hạ: "Em muốn ba mẹ tức chết sao? Sơ Hạ sao em biến thành như vậy?”

Sơ Hạ vẻ mặt vô tội: “Em như vậy không đều là mọi người bức sao?”

Tiếp đó cô nhìn về phía Vương Ngọc Lan, vẻ mặt vì bà ta suy nghĩ : “Mẹ, tiền là 5000, con chỉ cần 3000, dư lại con hiếu kính nhị lão.”

“3000?!” La đại tẩu thét chói tai ra tiếng, “La Sơ Hạ sao cô không đi cướp đi! Mẹ, cùng lắm thì phòng ở ta chẳng cần!”

Vương Ngọc Lan cũng tối sầm mặt nhưng bà ta vẫn là biết nặng nhẹ, chạy nhanh ngăn chị dâu La đại nói: “ Con không cần nói chuyện. Sơ Hạ, 3000 trong nhà khẳng định lấy không ra, trong nhà hiện tại chỉ có 500.”

Bà ta thở dài một hơi: “Đây là tiền lễ hỏi của em trai con.”

Sơ Hạ chỉ vào trong phòng đồ vật, cười nói: “Không có tiền dễ làm a,TV, tủ lạnh, còn máy may, sô pha, để anh cả còn em trai dọn nhà con đi, mẹ cho con 500 con đồng ý.”

“Cô nằm mơ!” chị dâu La trước hết phản đối: “La Sơ Hạ! Dựa vào cái gì cô muốn liền cho, máy may là của hồi môn của tôi! Một đứa con gái đã xuất giá còn tưởng trở về dọn không nhà mẹ đẻ! Lương tâm cô đều bị chó ăn!”

Sơ Hạ không quan tâm chị ta, chỉ nhìn Vương Ngọc Lan: “Mẹ, người nói đi?”

Vương Ngọc Lan biết Sơ Hạ ở uy hϊếp bà ta, phòng ở không được chia không sao nhưng nếu Sơ Hạ đi đến xưởng Sơ Minh nháo.

Vốn dĩ Sơ Minh là công nhân tạm thời năm nay có thể chuyển chính thức , náo loạn không chỉ không chuyển được còn thất nghiệp.

Bà ta cắn răng, huyết khí nuốt xuống, hận không thể đem Sơ Hạ cắn xé, nhưng bà ta vẫn chịu đựng tức giận nói: “Được, sô pha ba con ra tiền, máy may là chị dâu con mang đến, không thể cho con, TV tủ lạnh đều cho con, còn có 500.”

Vương Ngọc Lan từ trong phòng lấy tiền đưa cho Sơ Hạ lòng đang nhỏ máu.

“La Sơ Hạ mày dám cầm về sau La Đại Phú ta không có đứa con gái này!”

Sơ Hạ đem tiền nhét vào trong túi ngữ khí vui sướиɠ: “Được a.”

La Đại Phú tức tới mức muốn đánh người, Vương Ngọc Lan liều mạng giữ chặt hắn.

Hiện tại điểm yếu trong tay Sơ Hạ , không dám chọc giận nó.

Sơ Hạ nhìn sắc mặt Vương Ngọc Lan biết đã là cực hạn của bà La.

Đối với bà ta cười nói: “Mẹ nhớ nói anh cả và em trai hôm nay đem TV tủ lạnh đưa tới cho con.”

Sau đó mang theo Sầm Hoài An mặt đầy tươi cười mà xoay người đi.

Mới vừa kéo cửa ra, một người đàn ông trẻ đầu đầy mồ hôi đứng ở cửa, chính cười hì hì cùng hàng xóm nói chuyện.

Nhìn đến Sơ Hạ, trên mặt hắn lộ ra kinh hỉ: “Chị hai ,chị sao tới? Vừa lúc em mua dưa hấu, chị có lộc ăn.”

La Sơ Minh cười vẻ mặt thiệt tình, nhìn qua thật sự vui mừng chị lại đây .

Nhưng Sơ Hạ biết, hắn là người giống mẹ nguyên chủ nhất.

Miệng có bao nhiêu lời ngọt ngào có thể nói, tâm liền có bấy nhiêu tàn nhẫn là một bạch nhãn lang, tính kế mấy cái huynh đệ tỷ muội hố chết người không đền mạng.

Vương Ngọc Lan giả vờ đáng thương muốn đồ vật, hắn là làm ngươi vui vui vẻ vẻ mà cho, cho còn phải nhớ ân tình của hắn, là loại người đem ngươi bán còn giúp hắn đếm tiền .

Nguyên chủ là bị hắn hố đến tàn nhẫn nhất .

Sơ Hạ cười nháy mắt thu lên, biểu tình thập phần lãnh đạm: “Không ăn.”

Sau đó một phen đẩy hắn lôi kéo Sầm Hoài An đi, liền ánh mắt đều không để lại cho hắn.

Đây là người nguyên chủ thương yêu nhất, so với con trai còn thương hơn.

Công tác nguyên chủ ra tiền mua, muốn gì đều hỏi nguyên chủ kết quả thì sao nguyên chủ cùng An An sắp chết đói, hắn coi như không nhìn thấy có công việc cũng trước nay chưa đi xem nguyên chủ một lần, càng đừng nói mua chút đồ cảm tạ nguyên chủ.

Cái này gia đình, không một người bình thường, bao gồm nguyên chủ cùng chị cả của mình.

La Sơ Minh nhìn bóng chị hai nhíu mày,trước kia chị hai nghe hắn nói để chị ăn dưa hấu, khẳng định vui vẻ sung sướиɠ hôm nay chị hai không thích hợp a.

Hắn mở cửa vào nhà, trên mặt tươi cười : “Ba, mẹ, chị hai sao vậy? Con mua dưa hấu kêu chị ăn cũng không ăn.”

La Đại Phú đen mặt : “Miễn bàn đồ không lương tâm kia!”

Chị dâu La hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt phẫn nộ: “ Cho nó ăn cái rắm! Đồ vô lương tâm sớm hay muộn gặp báo ứng!”

Sau đó bùm bùm nói chuyện Sơ Hạ lại đây đòi tiền .

Vương Ngọc Lan ôm La Sơ Minh khóc: “Là mẹ có lỗi với con, để chị con đem tiền lễ hỏi cầm đi.”

La Sơ Minh thiếu chút nữa đem Vương Ngọc Lan đẩy ra đi, trong mắt chịu đựng bực bội: “Mẹ, vậy con làm sao bây giờ? Không có lễ hỏi tú liên sẽ không gả tới!”

*

Ra khỏi viện người nhà của xưởng dệt số một tâm tình Sơ Hạ rất tốt rút ra một tờ đại đoàn kết ở trước mặt Sầm Hoài An quơ quơ, cười với vẻ mặt đắc ý.

“Thấy được rồi chứ ? Mẹ nói tới đây đòi tiền là đòi tiền?”

Sầm Hoài An ở nhà bà ngoại không nói một câu, chỉ lúc La Đại Phú muốn đánh Sơ Hạ cậu muốn lao lên đâm ông ta.

Chẳng qua lúc ấy Sơ Hạ kéo cậu tới cửa, La Đại Phú cũng không đánh người.

Nhưng cậu ở đó cả người không được tự nhiên, mỗi người đều không thích cậu, cậu nhìn mặt bà ngoại liền khống chế không được cảm xúc ác liệt của mình.

Từ lúc ra ngoài tâm tình cậu vẫn không tốt.

Nhưng nhìn tờ đại đoàn kết trong tay Sơ Hạ với gương mặt mặt tươi cười , nhìn thấy vậy những ý tưởng tối tăm trong nháy mắt đã không còn.

Sầm Hoài An gật đầu “Ân” một tiếng.

Sơ Hạ cũng không thèm để ý thái độ của cậu, đem tiền thu hồi rồi nói: “Nguyên bản mẹ cảm thấy tờ này cho con ”

Sầm Hoài An nháy mắt ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm túi của Sơ Hạ trên mặt mang theo mong đợi.

“ Nhưng con còn nhỏ cho con hai hào đủ con mua kẹo ăn là được rồi ”

Sầm Hoài An:……

Cậu biết ngay mẹ làm sao hào phóng với cậu như vậy, trước kia không thương cậu, hiện tại cũng keo kiệt như vậy.

“Bán nước có ga! Nước có ga vị quất đây !”

“Kem! Kem trắng đây!”

Trước cửa viện có tiếng rao hấp dẫn lực chú ý của Sầm Hoài An cậu liếʍ môi, cầm hai hào nói: “Mẹ, con muốn mua bình nước có ga.”