Chương 38

Sầm Hoài An ngay từ đầu không nói lời nào, trộm nhìn sắc mặt Sơ Hạ ,cậu cảm thấy mẹ giống như đều biết.

Cậu “Ân” một tiếng, gắt gao nhấp môi, cậu không biết đúng sai nhưng trong lòng vẫn bất an.

Cho nên mắt vẫn luôn không nhìn Sơ Hạ.

Sơ Hạ thở dài, đột nhiên cảm giác mình gánh nặng đường xa.

“Tiếp tục nhặt đi.”

Sơ Hạ không yêu cầu Sầm Hoài An trở về, nếu cậu thích tự lực cánh sinh, đây cũng là chuyện tốt.

Nhưng dối còn gạt người lớn trộm chạy ra bên ngoài ,việc này không đơn giản như vậy cho qua .

Cô nghỉ một hơi, liền đứng dậy đi tìm người hỗ trợ cảm ơn hàng xóm, cũng nói cho bọn họ tìm được con rồi.

Đây đều là nhân tình, phải trả lại.

Sơ Hạ lại đi tới đống phế liệu sau xưởng giấy, nhìn Sầm Hoài An tay nhỏ phi thường mau mà nhét giấy vào bao tải củamình, có người cảm thấy bé vướng còn sẽ đẩy bé một chút.

Sơ Hạ lập tức đi qua đi, một phen đẩy người phụ nữ dáng người thấp bé trên mặt thực hung: “Nhiều cho như vậy ngươi không nhặt! Một người lớn khi dễ một đứa bé! Ngươi có xấu hổ hay không!”

Người nọ cũng bắt nạt kẻ yếu, ngẩng đầu nhìn Sơ Hạ, thấy cô ăn mặc xinh đẹp sạch sẽ áo sơ mi quần tây, vừa thấy đã biết công nhân viên chức trong xưởng, trên mặt hung ba ba còn cầm cái gậy gỗ, trong lòng liền sinh rén, nguyên bản muốn mắng người liền nuốt xuống, lẩm bẩm một câu chính mình đi chỗ khác.

“Mẹ. ”

Sầm Hoài An nhìn mẹ.

Sơ Hạ một bên dùng gậy gỗ bới rác , một bên khom lưng nhặt giấy, nghe được tiếng Sầm Hoài An , tức giận mà nói: “Kêu cái gì, nhanh nhặt!”

Sầm Hoài An không biết trong lòng là cảm giác gì, liền cảm thấy đặc biệt đặc biệt ấm áp, giống như mùa đông ăn khoai nướng Bang ca cho cậu vừa ấm lại ngọt.

“Ân!” Cậu lớn tiếng ứng một tiếng, cũng cúi đầu nhanh chóng nhặt giấy.

Đừng xem thường việc nhặt đồng nát, thời gian dài khom lưng cũng rất mệt.

Sơ Hạ còn không bằng thể lực của Sầm Hoài An cô nhặt một lát liền nghỉ ngơi trong chốc lát.

Lúc cô nghỉ ngơi liền nhìn một cậu bé khoảng tám chín tuổi cùng Sầm Hoài An nói chuyện.

Cậu bé này căn bản không giống đứa trẻ, Sơ Hạ cảm thấy, cậu bé giống Sầm Hoài An khi cô vừa xuyên qua nhìn thấy, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo cổ tàn nhẫn , trong mắt tuỳ thời khắc chuẩn bị đoạt thức ăn.

Cậu bé này chắc là người đứng đầu nhóm trẻ nhặt ve chai .

Sau lại tiếp tục nhặt rác , nhìn những đứa trẻ đó đều nghe mệnh lệnh của cậu bé tám chín tuổi , Sơ Hạ biết mình không đoán sai.

Thẳng đến mặt trời chiều ngả về tây, mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu vào này đống rác thượng, Sơ Hạ mới đối Sầm Hoài An nói: “Nên về nhà, đi.”

Sầm Hoài An không xách được bao tải , Sơ Hạ cũng không được ,hai người cùng nhau kéo đến trước mặt cậu bé tám chín tuổi .

“Bang ca, đây là ta hôm nay nhặt.”

Bang ca lưu loát mà đem bao tải đọc thuộc lòng, nói: “Được, vẫn quy củ cũ .”

Sơ Hạ nhìn về phía Bang ca, trên mặt hắn mang theo cười, nhưng là cười cũng có cổ dã tính khó thuần hương vị, ở cái này niên đại, này tiểu hài nhi tương lai đại khái suất là cái kiêu hùng.

Liền xem hắn có đi hay không chính đạo, thập niên 80-90, chính tà chi gian, cũng chỉ có nghĩ sai thì hỏng hết.

Mà đi tà, số lượng rất nhiều. Rốt cuộc dục * vọng này đầu mãnh thú, thả ra hàng rào, có thể thu hồi đi lại có mấy cái đâu.

Ở tiền tài dụ hoặc hạ, ở bằng hữu thổi phồng hạ, vài người lại có thể tiếp tục bảo trì thanh tỉnh đâu.

Nàng nhi tử ở trong sách chính là đi oai cái kia.

Đạp hoàng hôn hướng trong nhà lúc đi, Sơ Hạ mệt đến eo đều phải thẳng không đứng dậy.

Nàng nắm Sầm Hoài An tay hỏi: “Bang ca trong nhà còn có cái gì người?”

Sầm Hoài An lắc đầu: “Không biết.”

“Ngươi chừng nào thì cùng hắn cùng nhau nhặt rách nát?”

“Năm trước.”

Khi đó Sầm Hoài An đói đến bụng chịu không nổi, nhìn đến Bang ca ăn một cái thơm ngào ngạt bánh bao, hắn đi theo hắn đi rồi một cái phố.

Bang ca hỏi cậu có ăn không ?

Cậu không chút do dự lập tức đoạt bánh bao trong tay Bang ca.

Sau đó Bang ca liền mang theo Cậu cùng nhau nhặt đồng nát.

Nhặt ve chai xem vận khí, lúc vận khí tốt , một ngày mấy mao tiền, có thể mua được màn thầu ăn.

Vận khí không tốt, một phân tiền không có, liền đói bụng.

Có đôi khi còn đánh nhau, bởi vì nhặt ve chai cũng cần cùng người ta tranh địa bàn. Sầm Hoài An trước kia đánh nhau tàn nhẫn, nhưng đi khi theo Bang ca lại ác hơn.

Nhưng Sầm Hoài An cũng không đem cái đó nói với Sơ Hạ , Sơ Hạ cũng không hỏi cậu.

Hỏi cái gì đâu, đều là ký ức không tốt , cô dùng ngón chân đầu đều biết khi đó Sầm Hoài An có nhiều khổ sở.

Tay cô thực dơ, Sầm Hoài An cũng giống vậy, hai người về đến viện trước tiên ở phòng nước lầu một thủy phòng rửa sạch tay, mới đi về nhà mình .

Tới cửa, liền nhìn thấy anh cả La ngồi xổm ở cửa nhà cô, vẻ mặt không kiên nhẫn hút thuốc, tay khác để trên tường .

Nhìn đến Sơ Hạ, hắn đứng lên miệng oán trách: “Ngươi đi đâu nhi? Nói để ta đưa đồ, đưa đến lại không ai! Ngươi có biết hay không ta đã chờ bao lâu?”

Sơ Hạ mở cửa, đối anh cả La không có sắc mặt tốt: “Đợi chút làm sao vậy? Lúc anh tiêu tiền của em không phải rất thống khoái!”

Anh cả La cũng bực: “ Em có thể không đề chuyện này? Anh tiêu tiền của em bao giờ? Anh có tiền lương!”

“Vậy thì như thế nào, con gái anh đi học không phải tiền của em? Anh ở nhà ăn sung mặc sướиɠ không phải tiền của em? Anh đánh bài không phải tiền của em? Đều là mẹ cho có cái nào tiền không có một phần của em! Đừng nói nhiều như vậy, chạy nhanh chuyển, 100 tệ đủ chưa?”