Chương 40

Sầm Hoài An tuy nói chỉ có năm tuổi, nhưng trí nhớ cực tốt đã gặp qua là không quên được.

Cậu từ nhỏ lăn lê bò lết lớn lên, đối với nơi này rất quen thuộc có chút góc xó xỉnh Sơ Hạ cũng không biết cậu đều biết.

Lúc Sơ Hạ được cậu mang theo tìm được Bang ca , Bang ca không biết từ nơi nào làm ra một chiếc chân đặng xe ba bánh, cùng mấy cái hài tử đem nhặt phế giấy hướng trạm phế phẩm vận.

Nhìn đến Sơ Hạ cùng Sầm Hoài An lại xuất hiện, Bang ca từ xe ba bánh thượng cùng người nâng tá phá bao tải, căn bản không phản ứng Sơ Hạ, trực tiếp hỏi Sầm Hoài An: “Tiểu rách nát, ngươi sao lại về rồi?”

Lúc hỏi mắt liếc Sơ Hạ thấy trên mặt không có sự tôn trọng, trên mặt như đang nói: Ngươi tới làm gì? Không chào đón!

Sầm Hoài An nhìn về phía Sơ Hạ, nhấp nhấp miệng, không nói gì.

Cậu nghĩ không rõ vì sao mẹ muốn mời nhóm Bang ca ăn cơm trong lòng cậu, mẹ rằng biến tốt nhưng cậu vẫn cảm thấy khả năng giây tiếp theo mẹ lại biến hư.

Cho nên mặc dù cậu rất muốn đi Tiệm Cơm Quốc Doanh nhưng mẹ chưa nói, cậu cũng sẽ không nói.

Sầm Hoài An nhìn về phía Sơ Hạ như đang nói cho Bang ca, tìm cậu bé là mẹ cậu.

Cậu tuổi tác nhỏ đã đi theo Bang ca lăn lộn lâu như vậy, đạo lý không ai dạy cũng hiểu được giảng nghĩa khí.

Sơ Hạ cười cười, cảm thấy An An cùng Bang ca mắt đi mày lại rất có ý tứ.

Cô nhìn Bang ca, đầu tiên thả ra thiện ý: “Không phải An An tìm cháu, là ta tìm cháu. Ta tìm mọi người. Cháu kêu Bang ca?”

Bang ca đem phế giấy đặt trước mặt ông lão ở trạm phế phẩm ,ngữ khí tùy ý nói : “Bọn họ kêu ta là Bang ca , cứ gọi ta là Bang Tử.”

“Bang Tử, chào cháu, ta là mẹ An An.”

Bang Tử trước nhìn về phía Sầm Hoài An, phát hiện cậu biến hóa một ít so với trước kia đối với Sơ Hạ, mặt ngoài vẫn không thân cận nhưng trên thực tế thân thể vẫn là dựa vào cô ấy.

Bang Tử thả lỏng thân thể nhưng đối với Sơ Hạ vẫn cảm thấy kỳ quái, bởi vì cô ấy cùng người lớn khác đối cậu không giống nhau.

Nhưng lại không thể phủ nhận, cô xem cậu như người lớn không xem cậu là trẻ con cậu rất thoải mái.

Cho nên ngữ khí tốt hơn rất nhiều: “Ngươi tìm ta có chuyện gì ?”

Cậu vỗ vỗ tay, chờ ông lão của trạm phế phẩm tính tiền cho cậu.

“Mời các cháu đi Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm, tới hay không?”

Bang Tử kinh ngạc không hiểu Sơ Hạ tính toán gì.

Cậu nhìn về phía Sầm Hoài An, Sầm Hoài An hướng cậu gật đầu, cũng chưa nói cái gì, Bang Tử hiểu ý cậu mẹ cậu không nói dối.

“Được!” Bang Tử lập tức sảng khoái đáp ứng, nói với huynh đệ của mình: “Đi, hôm nay có ăn ngon!”

Sầm Hoài An trên mặt căng chặt thả lỏng một chút, tay chủ động đặt ở trên tay Sơ Hạ đôi mắt to nhìn cô: Đi sao?

Khó được thấy Sầm Hoài An chờ mong như vậy, cô nhịn không được lộ ra tươi cười.

Cũng chỉ có mỹ thực mới làm Sầm Hoài An chủ động nhưvậy, chỉ là nghĩ đến nguyên nhân cô sờ đầu Sầm Hoài An .

“Đi!”

Một người lớn mang theo mấy đứa trẻ đi Tiệm Cơm Quốc Doanh .

Không tính Sầm Hoài An, Bang Tử cùng hắn huynh đệ tổng cộng bốn đứa trẻ, ba đứa ở phía sau làm mặt quỷ.

Sợ đi Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm là giả lại nhịn không được chờ mong.

Bọn họ không dám hỏi Sầm Hoài An.

Tuy rằng Sầm Hoài An nhỏ hơn bọn chúng nhưng tàn nhẫn hơn bọn họ , ánh mắt kia hung tàn không giống người, đánh nhau thật sự không muốn sống! Làm người sợ đến hoảng.

Cũng chỉ Bang ca có thể so với nó, Bang ca đối nó cùng đối bọn họ không giống nhau.

Chúng nói không nên lời nơi nào không giống nhau, nhưng trực giác nói cho bọn họ, Sầm Hoài An không dễ chọc.

“Bang ca, cô ấy thật sự muốn mời chúng ta ăn cơm?”

Một cậu bé vừa gầy vừa đen lưng còn hơi còng, nhìn như một cây đũa cong lặng lẽ hỏi Bang Tử.

Bang Tử đôi mắt nhìn chằm chằm Sầm Hoài An cầm tay Sơ Hạ ,chụp đầu hắn một chút: “Đi con đường này ngươi không biết?”

Khoái Tử “Hắc hắc” vò đầu: “Nhận thức cảm thấy việc này thật tốt quá!”

Tốt đến làm cho bọn họ không dám tin.

Đường vốn dĩ không dài đi vài phút liền đến Tiệm Cơm Quốc Doanh.

Lúc này Tiệm Cơm Quốc Doanh lúc này đang đông, Sơ Hạ mang theo mấy đứa trẻ đi vào, bên trong người rất nhiều.

Một người lớn mang theo một đám trẻ, trẻ con trông giống bọn trẻ lưu lạc ,đám Sơ Hạ đi vào hấp dẫn lực chú ý của những người này ,ánh mắt bọn họ có khinh bỉ có thương hại.

Nhưng có thể tới Tiệm Cơm Quốc Doanh đều là công nhân viên chức trong xưởng, cũng không ai nói lời khó nghe nhưng ánh mắt ghét bỏ.

Điều này nhóm Sơ Hạ không ngại.

Sáu người một bàn tròn vừa đủ .

Thật sự vào được, đám trẻ còn có loại không chân thật cảm.

Bọn họ là lần đầu tiên tới Tiệm Cơm Quốc Doanh, bao gồm Bang Tử.

Trước kia đi ngang qua nơi này hâm mộ mà nhìn vào trong lại ảo tưởng một chút nếu có thể tiến vào nơi này ăn cơm thì tốt rồi.

Hiện tại ảo tưởng thành thật, đám trẻ vừa kích động lại khẩn trương, tay chân cũng không biết để đâu.

Khoái Tử kéo tay Bang Tử tay : “Bang ca, ta thật sự ngồi Tiệm Cơm Quốc Doanh? Ngươi véo véo ta!”

Bang ca ở hắn trên đầu chụp một chút: “Không tiền đồ!”

Nhưng nói thật, cậu cũng khẩn trương, tuy rằng cậu che giấu rất khá, Sơ Hạ từ việc ánh mắt cậu không ngừng nhìn khắp nơi nhìn ra tới.

Sầm Hoài An trạng thái so với bọn họ đều tốt hơn rất nhiều.

Cậu lần đầu tiên tới nơi này quá đói bụng, chỉ lo ăn cơm.

Hiện tại lần thứ hai lại đây cậu thực trấn định, nhưng mắt cũng lặng lẽ nhìn khắp Tiệm Cơm Quốc Doanh .

Thơm quá a! Bụng đói quá!

Nhưng cậu nhìn đám Bang ca , khuôn mặt nhỏ lại đoan đến sửa đúng, hắn đã tới một lần, không thể giống bọn họ không trấn định, nhìn liền không giống người lớn.

Sầm Hoài An đã nhận thức rất nhiều chữ, tấm bảng đen của Tiệm Cơm Quốc Doanh đều nhận thức.

Nhưng cậu không nói gì yên lặng ở trong đọc, càng xem càng cảm thấy đói cũng càng thèm. Hắn quay đầu không nhìn, đi xem Sơ Hạ.

Sơ Hạ cảm giác không được hoạt động tâm lý của Sầm Hoài An ,cô ngồi xong liền chỉ vào giữa bảng đen hỏi đám Bang Tử : “Các cháu muốn ăn gì? Ăn cái gì đều có thể, chỉ cần hôm nay cung ứng.