Chương 7

Sơ Hạ biết tình huống thân thể của Sầm Hoài An, cũng biết bộ dạng hiện tại của cậu là nguyên chủ còn có Vương Ngọc Lan cùng nhau tạo thành.

Hiện tại cô lại đây, cũng muốn gánh vác hết thảy nhân quả của nguyên chủ, bởi vậy lúc Lý Quán Chúng mắng thái độ nhận sai của cô rất tốt.

“Ngượng ngùng, trước kia xác thật cháu hỗn trướng. Hiện tại cháu biết sai rồi, cho nên dẫn con tới gặp bác sĩ. Bác sĩ, hiện tại thân thể của con cháu có thể điều trị hảo sao?”

Sơ Hạ vẻ mặt lo lắng nôn nóng, Lý Quán Chúng lúc này mới gật gật đầu, cảm thấy cô có bộ dáng người làm mẹ.

“Chậm rãi điều trị, tốt nhất là dùng dược thiện, hoặc là uống thuốc có tính ôn hòa . Nếu trung dược dược tính quá mạnh, đối với thân thể hiện tại của cậu không có chỗ tốt, còn sẽ hư bất thụ bổ, thân thể càng yếu ớt.

Dược thiện đến chuyên môn học quá mới có thể làm tốt, nơi này môn đạo tương đối nhiều, hơn nữa tốt nguyên liệu nấu ăn cũng không tiện nghi, cho nên ta kiến nghị các người dùng ôn tính trung dược, tuy rằng đắng một điểm, nhưng tôi sẽ nói cho cô làm như thế nào , cô về nhà mình là có thể sắc thuốc.”

Sơ Hạ gật đầu, bộ dạng tín nhiệm ông: “Hảo, bác sĩ cháu nghe ngài.”

Cầm phương thuốc, Sơ Hạ lại để Lý Quán Chúng bắt mạch cho cô.

“Ngươi này thân thể càng kém, hai mẹ con sống kiểu gì?”

Ông thở dài, không nói thêm cái gì nữa , rốt cuộc người bệnh đều có chuyện riêng của mình.

Chẳng qua đối Sơ Hạ giao đãi càng cẩn thận, làm cô cần phải tuân thủ lời dặn của bác sĩ hảo hảo uống thuốc, hơn nữa không thể lại mệt nhọc, bằng không thân thể của cô không căng qua một năm.

Nghe thế câu nói, đối chính mình thân thể không gì phản ứng Sầm Hoài An, lập tức quay đầu nhìn về phía Sơ Hạ, nhìn chằm chằm mặt cô, như thể phân rõ bác sĩ nói là thật hay giả.

Thật ra Sơ Hạ biết Lý Quán Chúng nói đều là thật sự, một năm sau cô sẽ chết vì bệnh nặng, cô có thể chẩn bệnh cho chính mình .

Cầm hai người phương thuốc, Sơ Hạ trực tiếp ở bệnh viện mua thuốc.

Đây là bệnh viện lớn nhất Lương Châu , chỉ cần không phải loại thuốc đặc biệt quý báu sắp không còn nữa , mặt khác dược liệu đều có thể mua được, còn có phòng dược chuyên dụng đấy .

Lý Quán Chúng viết trung dược đều là bình thường trung dược liệu, hơn nữa là có thể làm điều trị hiệu quả đạt tới tốt nhất.

dược liệu quý là tốt nhưng đều không thích hợp với thân thể Sơ Hạ cùng Sầm Hoài An .

Chính là Sơ Hạ chính mình khai phương thuốc, cũng so ra kém Lý Quán Chúng khai phương thuốc thích hợp. Lý Quán Chúng như vậy học cả đời lão trung y, liền nàng kiếp trước học những cái đó niên đại, còn kém xa lắm đâu.

Huống chi, nàng cũng không có tiếp khám quá trung y ca bệnh, đều là xem nàng gia gia xem bệnh đi theo học tập.

Trừ bỏ Lý Quán Chúng khai dược liệu, Sơ Hạ còn mua một ít có thể sử dụng tới làm dược thiện dược liệu, toàn bộ đều là ôn tính, bình tính dược liệu, tỷ như đảng sâm, phục linh linh tinh.

Sầm Hoài An không biết chữ, cậu cũng xem không hiểu phương thuốc.

Một đường đi theo, cậu an tĩnh rất nhiều, cùng phía trước trầm mặc biệt nữu bất đồng, lần này không giống lúc trước kháng cự bệnh viện.

Ra cổng bệnh viện , Sơ Hạ đột nhiên dừng lại, lôi kéo Sầm Hoài An đứng ở một bên, làm cậu mở miệng.

Sầm Hoài An không có nói , thậm chí xoay đầu, tưởng rút tay mình ra.

Sơ Hạ lấy ra tới một bao thuốc bột, chỉ vào miệng cậu nói:" Có cảm thấy đau không? Vừa mới nóng như vậy l để mẹ nhìn xem.”

Sầm Hoài An cùng Sơ Hạ hai người cầm cự nhau.

Thấy cậu vẫn luôn không há mồm, hai người bộ dáng này cũng không phải chuyện này, Sơ Hạ nói thẳng: “ Con lại không há mồm ta liền động thủ làm con há ……”

Giọng nói còn không nói xơ, Sầm Hoài An đã nhắm mắt lại ngẩng đầu mở miệng ra, trên mặt mang theo thần sắc bị cưỡng bách quật cường , Sơ Hạ nhìn thiếu chút nữa cười ra tới.

Cô thực mau đi xem tình huống trong miệng cậu quả nhiên đầu lưỡi bị bỏng thành màu đỏ.

Cô mở ra gói thuốc, đem thuốc trị bỏng thoa lên chỗ bị bỏng.

Sầm Hoài An chỉ cảm thấy đến trong miệng đầu lưỡi thượng đột nhiên băng băng lương lương, đầu lưỡi lập tức không đau.

Cậu trộm mở mắt, nhìn đến cúi đầu khoảng cách giữa cậu và mặt mẹ rất gần, cậu ngây ngẩn cả người, thẳng tắp nhìn mặt cô.

Cậu chưa thấy mẹ như vậy bao giờ, trong trí nhớ hạn hữu của cậu mẹ luôn là cau mày, không phải đang khóc chính là đang thở dài.

Chính là hiện tại mẹ không phải như vậy, cậu không biết đây là cái gì, chỉ là ẩn ẩn có cảm giác, cùng mẹ trước kia không giống nhau.

“Nóng ở đâu? Hảo, không cần dùng đầu lưỡi liếʍ.”

Sơ Hạ đem gói thuốc thu hồi tới, sau đó lôi kéo Sầm Hoài An tiếp tục đi phía trước đi.

Trong tay cô xách theo tam đại bao trung dược liệu, hơn nữa còn là phí khám bệnh , tiêu hơn hai mươi tệ.

Lúc này xem như quý, cô làm công nhân dệt, một tháng tiền lương cũng mới 32.5 tệ