Chương 37: Nhận Lỗi Trước Mọi Người

Người đứng đầu nhà họ Triệu lúc đầu đi cùng nhà họ Triệu cũng chính là ông nội Triệu Minh Cường trong miệng Triệu Phổ Lâm, vẫn muốn giải thích vài câu với đại đội trưởng.

Chỉ nghe đại đội trưởng nói: "Chủ nhiệm Đỗ đã thông báo chuyện của ngày mai, còn phải đến công xã để báo cáo với ông ấy."

Nhà họ Triệu nghe vậy đều dừng lại việc muốn tranh luận thêm, vì ngay từ đầu chuyện này là do con gái của họ Tiểu Mai gây ra, không thể vì cô ta mà chống lại với cán bộ của công xã được.

Vì vậy một lúc sau, nhà họ Triệu tới thế nào thì về thế ấy.

Vợ chồng đại đội trưởng cùng kế toán Tôn thấy nhà họ Triệu đã rời đi thì mới cùng nhau rời đi.

Ngày hôm sau, La Tiếu dậy sớm thu dọn đồ đạc của mình, vào không gian lấy đậu nành mà tối qua đã xay sẵn bắt lên bếp nấu, bên cạnh đó lại nấu thêm một nồi đậu hầm với khoai tây.

Cô còn dùng bã đậu trộn thêm mì, hành lá, ngò gai, cà rốt, muối, mì tiêu, và quả trứng gà rừng cuối cùng còn sót lại từ hôm qua để làm nhân bánh, rồi đợi sữa đậu nành sôi lên múc ra.

Sau khi rửa lại nồi và đun trên lửa nhỏ cho ráo nước, cô quét một lớp dầu và chiên hai mặt của chiếc bánh cho đến khi có màu vàng nâu, mùi thơm thì khỏi bàn, bánh làm ra cũng không hề ít, ngoại trừ việc để lại phần cho sáng nay ăn ra, thì những chiếc khác có để đưa vào kho dưới hầm.

Mấy hôm nay cô muốn nhân lúc trưa chiều vào núi, nên làm nhiều hơn để mang theo, khi nào cảm thấy đói mang ra là có thể ăn rồi.

Sau khi ăn sáng và dọn dẹp nhà bếp xong, lúc này cô mới mang ống trúc mà cô tìm được ở trong kho hàng không gian dời ra khỏi không gian.

Ống trúc này cũng không to lắm, nhưng ở phương Bắc cũng không có loại trúc nào dày như vậy, nhưng mà nếu có ai hỏi thì cứ nói được tặng khi cô còn ở nông trường.

Cô đun một ít nước ở bên ngoài phòng bếp, phòng bếp không có khói sẽ làm cho người khác nghi ngờ, vì vậy cô đun một ít nước mang đi đề phòng những lúc không có nước để uống.

Khi La Tiếu đến bờ sông, rất nhiều người đã đến rồi, hôm nay chính là ngày bắt đầu vụ xuân rồi. Không ai dám đến muộn.



Kiều Lan Lan nhìn thấy La Tiếu đến, bà ấy liền vẫy tay ra hiệu bảo cô qua chỗ cô ấy.

La Tiếu ngoan ngoãn chào hỏi: "Thím."

Kiều Lan Lan cười nói: "Mau tới đây đi, chút nữa con gái thứ hai của nhà họ Triệu còn phải nhận lỗi với cháu đấy."

Sau đó cẩn thận nói nhỏ với La Tiếu: "Tối qua cháu có nghe thấy động tĩnh gì không?"

La Tiếu biết được ý của thím Kiều, cô cũng không thể nói với người ta rằng cô ở trong phòng đã nghe thấy hết nhưng lại không có ra được, ha ha.

Vì vậy, cô cũng nhỏ nhẹ nói: “Thím à, tối hôm qua cháu đi ngủ sớm. Trong thôn có chuyện gì xảy ra ạ?"

Kiều Lan Lan khi nhìn thấy cô không biết gì cả, để không tạo thêm áp lực cho cô, bà ấy cũng không nhắc đến chuyện xảy ra vào đêm qua nữa, dù sao cũng không có nhiều người biết.

Một lúc sau, đại đội trưởng đứng ở phía trước mà lớn tiếng nói: “Hôm nay có hai việc, một là Triệu Tiểu Mai, con gái nhà Triệu Phổ Lâm, muốn xin lỗi La Tiếu trước mặt mọi người. Còn về việc tại sao lại phải xin lỗi thì tôi tin rằng mọi người ở đây ai cũng biết rồi, tôi sẽ không làm mất thời gian để nói lại ở đây nữa, mắt thấy vụ xuân sắp tới, nhưng chủ nhiệm Đỗ của công xã vẫn nhân cơ hội này để phổ biến cho tất cả mọi người.

Chưa được sự đồng ý của người khác mà đã cưỡng ép chiếm đoạt lấy đồ của họ, có thể nói vì mục đích chiếm hữu bất hợp pháp chính là ăn cướp, là phạm tội. Chỉ cần báo với công an thì sẽ dựa trên tính nghiêm trọng mà xử phạt.

Vì vậy, tôi mong rằng các thành viên trong công xã nhớ kỹ đừng làm những việc đáng tiếc, tổn hại đến người khác và bản thân, liên lụy đến cả thanh danh của dòng họ và của cả thôn.

Bởi vì Triệu Tiểu Mai phạm tội lần đầu tiên, La Tiếu cũng đã rất rộng lượng yêu cầu xử lý trong thôn, vì vậy Triệu Tiểu Mai phải xin lỗi La Tiếu, và hứa rằng những gì đã xảy ra ngày hôm qua sẽ không xảy ra nữa. "

Triệu Tiểu Mai miễn cưỡng bước lên bục, nói với La Tiếu đang đứng dưới bục rằng, "Tôi xin lỗi, sau này tôi hứa sẽ không làm bất cứ điều gì như vậy nữa, xin hãy tha thứ cho tôi."