Chương 5: Không Có Hộ Khẩu

Đại đội trưởng nhìn về phía Lục Nghị Thần, hỏi: "Hiện tại cô bé đó thế nào rồi? Có tỉnh lại hay chưa?"

Lục Nghị Thần lạnh lùng nói: "Trước tỉnh một lần, ăn một chút lại ngủ rồi."

La Tiếu biết việc này sớm muộn cũng phải đối mặt, sớm giải quyết sớm cũng tốt, đỡ phải kéo dài thời gian có thêm chuyện phiền phức.

Cô liền từ trên giường leo xuống chuẩn bị đi ra ngoài, liền nghe có người hướng về gian nhà bên này đi tới, lập tức không ít người đi vào, đại đội trưởng nhìn thấy La Tiếu đang xỏ giày, hỏi: "Bé gái, con khá hơn chút nào chưa?"

Sắc mặt La Tiếu vẫn không tốt lắm, những năm này theo nhà họ La ở nông trường chịu tội không ít, cho nên ngoại trừ vóc dáng không thấp ra thì người gầy đến lợi hại.

La Tiếu uể oải trả lời: "Tốt hơn một chút, cảm ơn đại đội trưởng quan tâm, tôi có mấy câu nói muốn hỏi thím nhà họ Triệu, có thể không?"

Đại đội trưởng nhìn Cao Tố Hoa một chút, sau đó nói: "Có thể, muốn hỏi cái gì liền hỏi đi."

La Tiếu hỏi: "Thím Triệu, thím biết cha mẹ tôi ở đâu không?"

Cao Tố Hoa chột dạ nói: "Sao tôi có thể biết, năm đó người nhà kia đi vội vàng, vừa vặn người nhà họ La muốn có con gái cho nên liền ôm cô đi."

La Tiếu lạnh lùng hỏi lại: "Thím xác định tôi không phải con gái thím?"

Cao Tố Hoa nói: "Chuyện này còn có thể giả sao, chỉ nhìn tướng mạo thì cô cũng không thể là con gái tôi được.”

Mọi người đều nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn của La Tiếu, xác thực không giống người nhà họ Triệu, sáu đứa con gái nhà họ Triệu đều giống cha mẹ, gương mặt chữ đại.



La Tiếu nói: "Vậy thì thím nói thím sẽ không mang tôi về nhà họ Triệu, là thật sao?"

Cao Tố Hoa nói: "Cô không phải con gái tôi thì tại sao tôi phải nuôi? Khẳng định là không thể mang cô về."

La Tiếu phun ra một hơi, lại nói: "Nhưng thím đã nhận tiền của nhà họ La, đáp ứng ai về chỗ nấy, hiện tại người nhà họ La đi rồi, nếu thím còn nói như vậy, vậy sau này tôi nên làm gì?"

Cao Tố Hoa nói: "Vậy cũng không trách nhà họ Triệu chúng ta được, cô vốn không phải con gái nhà họ Triệu chúng ta, tôi không thể không nuôi con gái của mình mà đi nuôi một người ngoài, lại nói tiền là nhà họ La bồi thường chúng ta thay họ nuôi dưỡng con trai."

La Tiếu xoay người quay về đại đội trưởng và các thôn dân nói: "Đại đội trưởng, các vị hương thân, tình huống bây giờ của tôi mọi người cũng nhìn thấy, người nhà họ Triệu nói tôi không phải con gái nhà bọn họ, không chịu nhận tôi. Nếu như vậy tôi cũng không thể gây thêm phiền phức cho nhà họ Triệu, thế nhưng trong thôn có thể giúp tôi nhập hộ khẩu hay không, cho tôi tìm được nơi ở, tự tôi có thể kiếm công điểm nuôi sống chính mình."

La Tiếu biết hiện tại tuy nói trong thôn vẫn không phân chia lương thực đến hộ gia đình, mà vẫn làm việc kiếm công điểm, có điều cuộc sống như thế sẽ không quá dài, lập tức sẽ đến lúc phân chia.

Thôn dân vây xem có người nói: "Nhà họ Triệu không cần con, con về nhà họ La không phải là tốt rồi sao, vậy còn là hộ khẩu thành thị."

La Tiếu nói: "Tình huống hôm qua mọi người cũng nhìn thấy, nhà họ La sẽ không để cho tôi trở về, hơn nữa hộ khẩu cũng đã tách ra, hôm qua vật kia đã giao vào trong tay thím Triệu."

Cao Tố Hoa vội vàng từ trong túi tiền lấy ra mấy tờ giấy, nhét đồ vật vào trong tay La Tiếu, nói: "Vật này tự cô bảo quản đi, nhà họ Triệu chúng ta không quản được."

La Tiếu mở ra hai tấm chỉ nhìn một lần, nói: "Đại đội trưởng, việc này nếu như ngài mặc kệ, tôi cũng chỉ có thể đến công xã, đến lúc đó nói không chừng còn phải tìm công an."

Cao Tố Hoa nói: "Chuyện này trong thôn liền có thể giải quyết, sao phải đến tìm công an, ảnh hưởng nhiều không tốt."

La Tiếu ủy khuất nói: "Tôi đến để công an điều tra thân thế của mình, nhà họ La bên kia đã tách hộ khẩu của tôi ra, nếu như bên này tôi không thể nhập hộ khẩu, không tìm công an hỗ trợ, vậy thì tôi sẽ thành người không có hộ khẩu rồi.”