Chương 11

Triệu Thục Mân ngày thường không học nhiều, nhàn nhạt xoay người nhớ lại, "Kỳ thật, nhà xú con nhện kia cũng rất thảm. Chứng kiến ba hắn hai năm trước nhảy lầu tự sát trước mặt, ngày đó ta cũng ở đấy, tính tình mẹ nó hiền lành ôn nhu chính vì sự này liền điên điên khùng khùng, hắn tuổi còn nhỏ không có cách nào đành gọi anh trai ở đại học quay về. "



Thật ra cô rất hiểu cái cảm giác bất lực này, cô không khỏi thông cảm cho Thẩm Tri Huyên , ngoài mặt lại giả bộ bất mãn, "Kia cũng không phải do người khác gây ra a, dù sao nhìn người này chính là thấy chán ghét."

Vì phải hoàn thành bài tập cho người khác, âm thanh Triệu Thục Mân viết soàn soạt bài vở trong phòng đến rất khuya.

Tống Ly ôm gối vào trong ngồi bên cạnh Triệu Thục Mân với vẻ chăm chú, "Tôi và cô cùng nhau ngủ trong phòng này, phòng kia quá tối tôi thấy không quen."

Giữa phòng ngủ có một bức ảnh đen trắng của cha mẹ Triệu Thục Mân, Tống Ly suy nghĩ rất lâu, quyết định liếʍ mặt và bóp vai cho mẹ cô, dù sao khi còn nhỏ, tiền trong nhà chỉ đủ thuê căn phòng mười mét vuông, Tống Ly vẫn luôn ngủ cùng giường với Triệu Thục Mân.



Triệu Thục Mân không quen ngủ với người khác, liên tục cự tuyệt nói, "Không được, không được, ta đi ngủ cũng phải rất khuya. Đèn quá chói, cô nhất định sẽ không ngủ được."

“Khuya như vậy vẫn còn muốn kiếm tiền sao?” Tống Ly lấy trong cặp ra một xấp giấy A4, “ Cô về sau không cần phải vậy, chỉ cần lo học thật tốt , kiếm tiền gì đó cứ giao cho ta, coi như đây là quà báo đáp vì cô cho tôi chỗ ở. "



Chất lượng giấy A4 rất tốt, so với vở của Triệu Thục Mân dày gấp mấy lần, trên bìa vẽ nhiều nhân vật khác nhau, tất cả đều mặc quần áo đẹp hợp thời trang, trông không giống quần áo của thời đại này chút nào.

“Đây là cái gì?” Triệu Thục Mân hỏi.

"Đây là cách chúng ta kiếm tiền a, tôi quan sát qua thấy bộ quần áo cô đang mặc bây giờ rất khó coi lại không giữ được ấm, điều mấu chốt là giá cả không hề rẻ. Đây chính là chuyên ngành tôi học , nếu đem tu sửa một chút chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích . ”