Chương 34

Hắn đồng ý quá nhanh, Tống Ly đột nhiên cảm thấy không được lợi, mặt không đổi sắc nói: "Tôi đổi ý, 15 phút hai mươi đồng."

Thẩm Tri Huyên không chịu nổi nữa: "Cô còn định thời gian để lên giá?"

"Nếu không muốn, vậy thì quên đi."

Tống Ly nói đi là đi, định quay người rời đi ,Thẩm Tri Huyên đã giữ chặt cổ tay cô ấy , làm bộ khó chịu, khóe miệng thế nhưng mang theo vài phần ý cười , "Tôi sẽ trả tiền, thật là một kẻ biết trục lợi. "

Tống Ly mím môi cười hài lòng, "Vẫn là anh khá hơn một chút."

Còn không phải cô học được điều đó từ hắn sao, cô từ trước tói giờ là một người hơi vô lý, giống như hắn ấy suốt ngày lừa tiền người khá làm trò vui.

Cô gái nhỏ nũng nịu chạy tới, "Anh Tri Huyên, anh có bằng hữu tới đây sao?"



Tống Kiều Kiều trẻ hơn họ một chút, ngay khi bước đến định nắm lấy cánh tay của Thẩm Tri Huyên, không hề biết bị hắn cự tuyệt.

Đôi mắt xinh đẹp của có chút trẻ con rơi trên người Tống Ly, đánh giá cô một lúc, đáy mắt hiện lên một chút ghen tị.

Loại ánh mắt này Tống Ly thấy qua rất nhiều, cô ăn mặc lộng lẫy, tướng mạo kinh diễm, ở thời đại này còn bắt mắt hơn, khi đi trên phố có thể cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người đang lặng lẽ dò xét mình.

Tống Ly cũng không bài xích loại ánh mắt này, ngược lại, cô thích hưởng thụ loại ánh mắt chúng tinh phủng nguyệt* này, có ghen tị cũng không thể làm gì được.

* Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm;) đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Nhưng cô gái trước mặt cô trông giống hệt Tống Viễn. Ngoại trừ cặp mắt kia, khóe miệng hơi nhếch lên trông giống Tống Ly y đúc.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, Tống Ly liền rõ ràng đây là cô nhỏ của mình , Tống Kiều Kiều, người duy nhất qua thăm cô khi còn nhỏ còn bị Triệu Thục Mân đuổi đi.