Chương 12: Vụ án giấu xác trong vali (3)

Cao Lau Giày cảm thấy nghi ngờ Mã Phu Cường ở chung câu lạc bộ đêm với Mã Vương Đầu: “Anh ta có xe, với lại bạn gái của anh ta bị Mã Vương Đầu dụ dỗ đi rất nhiều. Trước đó khi uống rượu với người khác, anh ta còn thề chắc chắn phải cho Mã Vương Đầu một bài học.”

Cướp tiền tài của người khác như là gϊếŧ cha mẹ của người đó vậy, Mã Vương Đầu vì kiếm thêm tiền, cướp ổ mại da^ʍ trong tay người khác, đây là vi phạm kiêng kỵ nghề nghiệp.

Cô Hàn La cũng cảm thấy Mã Phu Cường có tình nghi lớn nhất: “Nghe nói Mã Vương Đầu vừa chết, ổ mại da^ʍ trong tay anh ta đều chuyển sang dưới quyền Mã Phu Cường. Chắc chắn loại người như anh ta biết chỗ nào có nhà máy bỏ hoang.”

Mọi người đề nghị đào bới ngọn nguồn của Mã Phu Cường, xem anh ta đã ở đâu trong nửa tháng vừa qua?

Lư Triết Hạo lập tức phân chia công việc, một tổ điều tra bằng chứng Mã Phu Cường không có ở hiện trường, một tổ đi điều tra họ hàng, hàng xóm của Mã Vương Đầu, xem họ có xe và tầng hầm ngầm không.

Trông có vẻ họ phải tăng ca. Tần Tri Vi còn có tiết học vào buổi tối, không thể đi thăm hỏi điều tra với họ, chỉ có thể đợi kết quả của họ.

Sáng hôm sau, cô tới đồn cảnh sát, Lư Triết Hạo đang thẩm vấn Mã Phu Cường.

Nói là thẩm vấn thì cũng không thích hợp, bởi vì tạm thời họ không có bằng chứng Mã Phu Cường có liên quan tới vụ án nên chỉ có thể mời Mã Phu Cường tới trợ giúp điều tra, nếu không tìm được bằng chứng anh ta có liên quan đến vụ án trong vòng bốn mươi tám giờ, cảnh sát phải thả người.

Tần Tri Vi đứng trong phòng điều khiển, cô không thấy số một trăm phần trăm trên trán Mã Phu Cường nên lập tức hết hứng thú, quay đầu hỏi Trương Tụng Ân các thành viên khác trong đội đâu rồi.

Trương Tụng Ân nói với cô, mười ba người bị tình nghi có bằng chứng không ở hiện trường, tối hôm qua chưa điều tra xong, hôm nay còn điều tra tiếp.

Tần Tri Vi còn phải đi học nên nhìn một lát rồi rời đi.

Học lớp sáng xong, cô đi xuống tầng dưới, thành viên tổ trọng án vẫn chưa về, cô trở lại văn phòng nghỉ trưa rồi lại đến tổ trọng án, mọi người chưa trở về. Cô suy nghĩ, không thể cứ ở trong văn phòng mãi được, vì vậy cô đi tới dãy câu lạc bộ đêm.

Bây giờ chưa phải buổi tối, lại có cảnh sát canh giữ nên họ buôn bán đàng hoàng.

Tần Tri Vi lượn quanh một vòng, không thấy được hung thủ. Nhưng cô thấy Cô Hàn La tới ổ mại da^ʍ hỏi thăm tình hình của Mã Phu Cường, cô nghe ở bên cạnh, rồi quan sát chung quanh.

Câu lạc bộ đêm này chọn ánh đèn màu vàng ấm, toàn bộ là kiểu Âu, đèn chùm pha lê chiếu gạch sứ sáng bóng, khắp nơi cũng đều là hoa văn kiểu Âu. Trên bàn thủy tinh đặt một đĩa trái cây đẹp đẽ, lộng lẫy như cung điện vàng son nguy nga. Ánh mắt của cô dần dần ngắm nhìn một bức tranh ở giữa.

Bức tranh này chọn màu đậm và tươi sáng, rõ ràng là vẽ côn trùng, nhưng lại giống như một ngọn lửa, hoặc đôi mắt, thậm chí là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của con người.

Cô cứ cảm giác bức tranh này hơi quen mắt, nhưng trong chốc lát thì không nhớ ra nổi là tác phẩm của ai, lúc tới gần, cô thấy phía dưới có chữ “Phúc”.

Cô vẫy tay gọi quản lý câu lạc bộ đêm: “Bức tranh này đến từ đâu?”

Quản lý nói bức tranh được ông chủ mua ở phiên đấu giá, trị giá một triệu: “Từ một họa sĩ không biết tên, nhưng ông chủ của chúng tôi rất thích. Năm nay là năm tuổi của ông ấy, nói là màu đỏ sẽ khiến ông ấy thịnh vượng. Sau khi mua về, bức tranh luôn được treo trong gian ghế VIP này, chỉ có khách VIP mới có thể vào.”

Tần Tri Vi gật đầu, cảm thấy không có ai khả nghi, cô trở về đồn cảnh sát với Cô Hàn La.

Các cảnh sát khác cũng đều trở lại.

Cao Lau Giày phụ trách điều tra họ hàng Mã Vương Đầu báo cáo: “Trước kia lúc cha mẹ của anh ta còn sống, mọi người còn lui tới. Nhưng sau khi cha mẹ anh ta qua đời, những họ hàng này hoàn toàn không lui tới gì với Mã Vương Đầu nữa. Vương Đầu còn nợ tiền của họ, những người này đều tỏ vẻ không cần nữa, coi như là ném vào nước.”

Trương Tụng Ân phụ trách điều tra bằng chứng mười hai người bị tình nghi kia không có ở hiện trường, tất cả đều không có gì phải nghi ngờ.

Cô Hàn La phụ trách điều tra tại câu lạc bộ đêm: “Theo mấy tên cấp dưới trong đường dây buôn bán gái mại da^ʍ của Mã Vương Đầu nói, Mã Vương Đầu có mối quan hệ tốt với ông chủ câu lạc bộ đêm.”

Lư Triết Hạo cũng báo cáo về tiến triển trong việc thẩm vấn Mã Phu Cường: “Anh ta vẫn không chịu nhận tội, còn mặt dày nói mình là công dân tốt.”

Cô Hàn La bổ sung: “Tôi đã hỏi mấy □□??, từ ngày hai đến ngày mười bảy, Mã Phu Cường không trong câu lạc bộ đêm. □□?? giao cho cấp dưới của anh ta quản lý.”

(Ký hiệu □□ này là tác giả ghi nhé)

“Chắc chắn thằng nhãi này có vấn đề!” Cao Lau Giày kích động vỗ bàn.

Tần Tri Vi ngầm đồng ý lời nói của anh ta, đúng là Mã Phu Cường có vấn đề, nhưng anh ta không phải tội phạm gϊếŧ người. Nhiều năm không qua lại với họ hàng, tuy có xung đột lợi ích, nhưng nhiều năm trước không có gì nên bây giờ xác suất xảy ra chuyện rất nhỏ. Khả năng cao là hàng xóm và người xa lạ hơn.

Phạm vi người xa lạ quá rộng, Tần Tri Vi định đến nhà người chết để hỏi thăm.

Sáng hôm sau, lúc Tần Tri Vi ngồi xe buýt, cô gặp Trương Tụng Ân, người nọ ở trạm cô vừa lên, mỗi ngày đều ngồi xe buýt tới sở cảnh sát.

Tần Tri Vi muốn điều tra nhà của người chết, ánh mắt của Trương Tụng Ân sáng lên: “Madam, tôi có thể đi với cô không?”

Tần Tri Vi gật đầu.

Người chết ở tại Vịnh Đồng La, đây là nơi tấc đất tấc vàng, người thường không mua nổi nhà ở đây.

Bởi vì xe buýt không tới Vịnh Đồng La, sau khi các cô xuống xe thì còn phải đi một quãng đường. Trương Tụng Ân không quen với sự im lặng như vậy nên tìm lời nói, chia sẻ với Tần Tri Vi tin tức trên trang nhất của báo sáng nay.

Mã Vương Đầu không cha không mẹ, cũng không có vợ con, anh ta chết, họ hàng của anh ta cũng không định làm rõ, thậm chí không ai tới hỏi khi nào thì phá án. Nhưng truyền thông luôn chú ý vụ án này, ngày hôm qua họ đi bắt người bị tình nghi, hôm nay báo chí đã đăng tin rồi.

Truyền thông châm chọc cảnh sát phá án không tốt, tâm trạng của Trương Tụng Ân không tốt lắm: “Vụ án này mới tuồn ra có gần một ngày, dù là cảnh sát lợi hại đến đâu cũng không thể nào phá án chỉ trong một ngày. Mấy báo chí này chỉ biết nói bóng nói gió! Tôi thấy báo chí là bực mình.”

Tần Tri Vi khuyên cô ấy đừng để ở trong lòng: “Những báo chí kia viết lung tung để làm trò, vài ngày nữa là sẽ quên thôi. Thật ra xử lý vụ án này rất dễ dàng.”

Trương Tụng Ân trợn tròn mắt, không tin được Madam sẽ nói ra lời này: “Báo chí nhìn chăm chú nhiều như vậy, nhẹ nhàng ở đâu ra?”

Lúc cô ấy làm cảnh sát quân trang, tuy mỗi ngày đều đi tuần, nhưng nói thật không so được với lượng công việc của tổ trọng án. Sau khi vào tổ trọng án, cô ấy sợ người khác cảm thấy cô ấy không làm việc tận tâm, dù mệt cô ấy cũng cắn răng chịu đựng, nhưng mấy báo chí kia vẫn cứ viết linh tinh. Cô ấy cảm thấy oan ức và hơi đau khổ, nhưng Madam lại nói một cách thoải mái. Cô ấy thật sự không thể đồng ý.

“Người Hương Giang thích xem vụ án trên báo chí, vụ án nào cũng sẽ lên báo, không phải chuyện mới gì. Nhưng vụ án này không hề có người thân hay bạn bè nào quan tâm đến người chết. Cô biết người chết trong vụ án trước đó không, giám sát Lô đi điều tra, hàng xóm vây quanh giám sát Lô hỏi chuyện liên tục, họ phải an ủi cảm xúc của những người này, chưa nói tới lãng phí lực lượng cảnh sát, còn làm chậm tiến trình điều tra của họ.”

Trương Tụng Ân nghĩ kỹ lại cũng thấy đúng. Cô ấy đổi chủ đề: “Tối qua chúng tôi đi điều tra, nghe nói Mã Phu Cường dụ dỗ bạn gái của Mã Vương Đầu trước. Sau đó Mã Vương Đầu giận, không nói lý lẽ đi cướp □□ của Mã Phu Cường. Thật ra anh ta không kiếm được bao nhiêu, chỉ là muốn chọc tức Mã Phu Cường.”

Phí thu từ việc bán gái mại da^ʍ chia thành ba phần, câu lạc bộ đêm lấy một nửa, một nửa kia là chia cho Mã Phu Cường và □□. Mã Vương Đầu cho □□ hầu hết lợi ích nên đương nhiên những □□ kia thích qua lại với anh ta.

Đi tới tòa nhà, Trương Tụng Ân chỉ vào lầu sáu, nói: “Người chết ở tại lầu sáu.”

Tần Tri Vi lại không có đi thẳng đến lầu sáu mà là hỏi tình huống của người chết với quản lý tòa nhà.

Nhân viên quản lý kể tình huống giống như đúc kết quả điều tra trước đó. Tần Tri Vi muốn thông tin về cư dân trong tòa nhà này.

Nhân viên quản lý không kiên nhẫn lắm: “Có người chết, cư dân sợ hãi, cảnh sát mấy người điều tra ra nhanh đi, chúng tôi cũng bớt phiền hơn.”

Tần Tri Vi bảo nhân viên quản lý vẽ khoanh lại toàn bộ những người có xe.

Nhân viên quản lý vẽ khoanh những cư dân thuê hoặc mua chỗ đậu xe, chỉ chiếm một phần năm.

Cô bảo nhân viên quản lý loại bỏ đàn ông độc thân có cơ bắp, lần này đã loại năm sáu người, còn lại ba mươi tám hộ gia đình.

Tần Tri Vi cầm danh sách và gõ cửa từng nhà. Vào giờ này mọi người đều đi làm, chỉ có các bà nội trợ hoặc người già ở nhà.

Bởi vì thông tin từ bên nhân viên quản lý không đầy đủ, nên Tần Tri Vi gõ cửa rồi ghi lại vào sổ. Nếu trán phụ nữ không có màu đỏ và chồng cao to thì cô sẽ gạch bỏ, tiếp tục sang nhà kế tiếp.

Khi cô loại bỏ một nhà, Trương Tụng Ân hơi bực: “Madam, sao cô lại xác định nhà kia không khả nghi? Tôi thấy mắt của người phụ nữ kia nổi lửa lúc nói tới Mã Vương Đầu, muốn ăn tươi nuốt sống anh ta luôn.”

“Con gái bà ta bị Mã Vương Đầu dụ dỗ làm tiếp viên trong ổ mại da^ʍ, hận trong lòng là rất bình thường. Nếu bà ta gϊếŧ Mã Vương Đầu, bây giờ bà ta sẽ sợ hãi, sợ mình bị cảnh sát nghi ngờ. Sao còn quan tâm tới thù hận??

Người chết thì nợ cũng tan. Chỉ khi cảm xúc không được giải tỏa hợp lý mới có thể nghiến răng nghiến lợi.

Trương Tụng Ân ngẫm lại cũng thấy có lý.

Ba mươi tám căn, điều tra từng tầng từ trên xuống dưới. Nếu không có ai ở nhà, cô sẽ tới nhà kế tiếp. Buổi sáng chưa làm xong, các cô ăn cơm ở gần đó. Ăn cơm vào lúc cao điểm trong quán trà ở Hương Giang nên có thời hạn, nhanh chóng ăn cơm xong thì lại tiếp tục gõ cửa.

Cho đến khi tới lầu một, Tần Tri Vi gõ nhà này, đợi nửa phút không thấy ai, cô cho rằng không ai ở nhà, đang chuẩn bị tới nhà kế tiếp thì cửa mở, Trương Tụng Ân lập tức kêu Tần Tri Vi: “Madam, nhà này có người.”

Tần Tri Vi quay đầu và đối diện với một chàng trai trẻ, hơn hai mươi tuổi, nhỏ nhỏ gầy gầy, trông thẹn thùng, hai mắt lo lắng nhìn xung quanh, khi thấy các cô thì vô thức muốn đóng cửa.

Tần Tri Vi lập tức vươn tay ngăn lại, tay bị cửa kẹp, cô cũng không đoái hoài tới sự đau đớn, nhanh chóng giới thiệu mình: “Tôi là Tần Tri Vi – giám sát kiến tập ở Hương Giang. Trên tầng nhà cậu cho người chết, cậu biết không?”

Chàng trai trẻ nhìn ngón tay của cô, do dự vài giây rồi gật đầu.

“Cho hỏi ngày hai đến ngày mười bảy tháng này, cậu ở đâu?”

Chàng trai trẻ đáp thẳng, gần như không thèm suy nghĩ: “Ở nhà.”

“Cậu nhớ rõ vậy ư? Không cần nghĩ kỹ rồi trả lời?” Trương Tụng Ân chịu trách nhiệm ghi chép lại, ngẩng đầu nhìn chàng trai.

Ngón tay chàng trai trẻ víu chặt khung cửa, cúi đầu không dám nhìn vào người khác: “Tôi chỉ ra khỏi cửa vào mùng một hàng tháng.”

Trương Tụng Ân kinh ngạc đánh giá cậu ta, ánh mắt kia như đang nói “Sinh vật kỳ lạ nào đây? Vậy mà không ra khỏi nhà?”

Tần Tri Vi nhìn qua khe cửa, nói muốn vào nhà nhìn xem, chàng trai trẻ lại chống cự: “Cô có lệnh điều tra không?”

Tất nhiên không có lệnh điều tra.

Tần Tri Vi không muốn bứt dây động rừng, nhìn lướt qua màu đỏ “một trăm phần trăm” giữa mày của cậu ta rồi dời ánh mắt như không có việc gì: “Tôi không định tra xét nhà cậu. Chỉ là tôi đứng lâu nên hơi mệt, nếu không tiện thì chúng tôi tới nhà tiếp theo hỏi xem.”

Chàng trai trẻ gật đầu, rồi sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Tiếng ầm vang lên, mũi Trương Tụng Ân và Tần Tri Vi bị cửa chạm vào, mặt họ xám xịt.