Chương 1

Tháng 7 năm 1993, khắp nơi đều thấy sinh viên cầm sách chăm chỉ học tập. Ngày thường dù cần mẫn thế nào thì sắp đến ngày thi cuối kỳ cũng mặc kệ mà cắm đầu vào sách vở. Mỗi người đều hận không thể nhét nội dung cả kỳ vào đầu trong vài ngày.

Sáng sớm Trần Kim đã đến thư viện để giành chỗ ngồi, bữa trưa và tối đều đến căn tin thứ ba gần đây nhất. Cô cũng không về ký túc xá nghỉ ngơi mà ngồi lỳ ở đấy cho đến khi quản lý đuổi ra.

Trên vai cõng cặp sách, cô đi dưới ánh đèn đường mờ ảo trở về ký túc. Khi đi ngang qua phòng 403, cô nghe được tiếng người bên trong cười đùa hi hi ha ha, bọn họ còn nhắc đến Lê Hành Nhất.

Khựng lại một chút, sau đó cô tiếp tục đi về phía trước và dừng ở trước cửa phòng 405.

“Về rồi à, sao muộn vậy?” Tần Tuyết Mai đứng ở cửa, theo thói quen hất cằm nhìn cô.

Trần Kim chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Tần Tuyết Mai nói với giọng điệu kỳ quái: “Ngày nào cũng đi sớm về muộn, cậu sợ tôi mượn vở ôn tập nên trốn ra ngoài phải không?”

Ký túc xá là tòa nhà mới, bọn họ là lứa sinh viên đầu tiên chuyển đến ở. Phòng ở khu này được xây dựng cho sáu người ở, cũng coi là rộng rãi so với ký túc xá cũ ở tám, mười người một phòng.

Phòng 405 sáu người đều là sinh viên khoa tiếng Trung, lại còn cùng một lớp. Chung sống với bạn học trong lớp, ít nhiều cũng dễ dàng kéo gần mối quan hệ trở nên thân thiết hơn. Có điều nếu tính cách không hợp nhau, quả thực khó lòng sống cùng.

Trong ký túc xá, Tần Tuyết Mai là người rắc rối nhất. Cô chỉ có thể nói chuyện tốt với Dương Thiến, người có gia cảnh giàu có. Còn đối với những người khác cô lại trưng ra vẻ mặt khó chịu, nhìn cực kỳ khó ưa.

Rất hiếm khi Dương Thiến ở lại ký túc xá bởi gia đình đã sắp xếp cho cô một căn hộ gần trường. Là con nhà giàu, không bất ngờ khi Dương Thiến từ chối chọn chen chúc ở ký túc xá. Trong bốn người còn lại có Trần Lộ và Trần KIm cạnh tranh nhau về mặt học tập. Xếp hạng của hai người ngang nhau, đều đang cố gắng giành suất học bổng đặc biệt. Còn Lương Tiểu Ngọc thì như người vô hình, dù trong lớp hay ký túc xá đều vô cùng ít nói. Ngoài ra còn Mạnh Thắng Nam lúc nào cũng vô tư như đứa trẻ lớn xác.

Ba năm đại học, Trần Kim chưa thể kết giao thân thiết với ai trong ký túc. Nhưng thật ra quan hệ của cô với Lâm Hân Nhiên phòng 404 cũng không tồi.

Những người khác đều hiểu tính tình của Tần Tuyết Mai và biết tốt nhất là không nói gì. Chỉ cần bạn phàn nàn với cô ấy một câu thì sẽ có mười câu đáp trả chờ đợi bạn. Không thể mắng cũng không thể đánh, vậy làm lơ là cách giải quyết tốt nhất.

Nhưng Trần Kim lại chẳng thể nhịn nổi, cô lập tức đáp lại: “Cho cậu mượn cũng lãng phí. Kiểu gì cậu cũng thi lại thôi.”

Lời này có tính đả kích đến Tần Tuyết Mai vì cô đang nợ mấy môn, nếu không trả đủ tín chỉ thì có thể sẽ tốt nghiệp chậm hơn các bạn cùng khóa.

“A, cậu trù tôi?”

“Trình độ của cậu như vậy còn cần tôi trù à? Giờ thắp hương cầu Phật, đến Phật Tổ còn nói không cần thiết.”

Trần Kim nói xong liền phớt lờ ánh mắt tức giận của đối phương, cô cất cặp sách, thu dọn đồ đạc rồi đi đến phòng tắm cuối hành lang.

Lúc trở về trong phòng có một vị khách, là Tống Giai Giai, đồng hương của Tần Tuyết Mai. Có điều Tống Giai Giai học chuyên ngành vật lý, vì ngành này ít nữ nên cô được sắp xếp vào những phòng có giường trống và ở cùng bạn học khoa khác. Vì vậy Tống Giai Giai được phân tới phòng 403, ở cùng các nữ sinh khoa tiếng Trung.

Cô là bạn học của Lê Hành Nhất, cũng có quan hệ đồng hương với Tần Tuyết Mai nên Trần Kim khá quen mặt.

Hai người này ghé tai nhau thì thầm, chắc chắn không có gì hay ho. Trần Kim thừa biết họ đang nói xấu cô và Lê Hành Nhất.

Quả nhiên, khi Tống Giai Giai thấy cô trở lại liền cố ý hỏi: "Trần Kim, người anh em Lê Hành Nhất nói hắn chuẩn bị đính hôn, thật không vậy? Hai người các cậu yêu đương ba năm, dù chia tay cũng là bạn bè, chuyện này cậu phải biết chứ?”

Tất cả thanh âm trong phòng đột nhiên biến mất, thậm chí mấy người đang nằm trên giường cũng ăn ý không hé răng nửa lời.

Trần Kim đẩy chậu rửa mặt xuống gầm giường rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm Tống Giai Giai: "Cậu là chó của Lê Hành Nhất à? Bọn tôi chia tay rồi còn đến đây sủa vài tiếng.”

"Cậu!” Tống Giai Giai tức giận đến mức đỏ mặt, vừa vung tay lên liền bị Trần Kim tóm được: "Tôi với Lê Hành Nhất chia tay là chuyện giữa tôi với hắn, chưa đến lượt cậu sủa. Cậu còn nhớ bức thư tình viết cho Lê Hành Nhất hồi kỳ một năm hai đại học không? Tôi vẫn còn giữ đấy. Có phải vì không theo đuổi được Lê Hành Nhất nên cậu đến chỗ tôi gây chuyện à? Lại nói, nếu Lê Hành Nhất đính hôn mà mời tôi đến dự thì quá tốt, tôi vừa tiện đường giao bức thư kia đến tay vị hôn thê của hắn. Khéo khi hắn đọc xong sẽ xúc động đến phát khóc đấy, ha ha.”