Chương 2

Dung Y nhìn vành mắt thâm quầng của Lý Quế Anh, cảm thấy có chút đau lòng: "Bà nội, đêm nay bà ngủ một giấc thật ngon đi, con và đồng nghiệp sẽ trông chừng cho.”

Tuy rằng cô cũng không quen với hoàn cảnh ở nông thôn cho lắm, nhưng chồng con của bà cụ này đều là liệt sĩ, dù thế nào cũng phải giải quyết chuyện này cho bà cụ.

Trong mắt Lý Quế Anh lấp lánh nước mắt: "Cám ơn các con nhiều, các con đúng thật là những đứa trẻ ngoan, lại còn sửa nhà, mang đồ bổ cho bà nữa."

Dung Y cười cười, mở miệng ăn tiếp.

Hạ Hưng Đông đánh giày xong, nháy mắt với Dung Y, ý bảo cô đi ra.

Cánh cửa được đóng lại, ngăn cách âm thanh với bên trong, Hạ Hưng Đông nói: "Tôi nghi ngờ là do trưởng thôn giở trò, ông ta lợi dụng chuyện này để hấp dẫn nhiều người đến đây, sau khi vào thôn sẽ thu tiền ra vào, ngay cả chúng ta mà cũng thu, còn trực tiếp coi chúng ta là biển quảng cáo sống nữa.”

Dung Y gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy.”

"Tôi biết trong lòng cô thấy không thoải mái, nhưng chúng ta tới đây là để giải quyết chuyện này, trời sắp tối rồi, buổi tối chúng ta đừng ngủ, trực tiếp ngồi canh ở bên ngoài chuồng bò bắt người có được không?"

Dung Y cảm thấy bất đắc dĩ, trong lòng cô cũng không thấy khó chịu gì cả.

Nhưng mà tất cả mọi người đều cảm thấy cô khó chịu, bởi vì cô cãi nhau với cấp trên nên vì thế từ thành viên của ekip chương trình “Tin tức buổi tối” được quan tâm nhiều nhất trở thành người của ekip chương trình “Những câu chuyện kỳ lạ” vào đêm khuya.

Với lại, thật ra Dung Y là người xuyên không tới đây, trở về hơn 20 năm trước năm 1997.

Hai tháng trước khi nguyên thân còn sống đã thẳng thắn nói là xem thường ekip chương trình “Những câu chuyện kỳ lạ” vì bọn họ là đám người sống mà không có lý tưởng nhất ở ngay trước mặt mọi người, điều này đã khiến cho đồng nghiệp mới cũng không quá chào đón Dung Y.

Lúc đầu đúng thật là vô cùng thê thảm, ngoại trừ việc Dung Y có được ký ức nguyên thân thì không có bất cứ cái gì nữa hết, không có tiền, không có nhà, cũng không bàn tay vàng nào cả.

“Đinh! Giờ thì cô có bàn tay vàng rồi á!”

Dung Y nhìn về phía Hạ Hưng Đông, anh ta có vẻ bề ngoài chính trực điển hình, khuôn mặt nghiêm túc, làn da màu lúa mì, lúc không cười rộ lên thì có vẻ vô cùng nghiêm khắc.

Anh ta không thích cười, bộ mặt vẫn luôn không thay đổi chút nào, trên lưng đeo cái ba lô hơn mười lăm ký, tay cầm máy quay, quay phim rất chuyên nghiệp.

Không có thể nào dùng giọng nói đầy máy móc này để nói chuyện với cô, thậm chí còn dùng từ ngữ khí “á” nữa!

“Đúng rồi, không phải là anh ta, tôi đang ở trong đầu của cô, tôi là 7980, cô có thể gọi tôi là Tiểu Thất, tôi là một hệ thống phóng viên, có thể điều tra rõ sự thật giúp cô.”

Vẻ mặt Dung Y trở nên không thể tin, vậy mà cô thật sự có bàn tay vàng sao?

Cô bình tĩnh nói: "Muốn đòi tiền à?”

Tiểu Thất: “Ha ha, tôi vốn có rất nhiều năng lượng, nhưng vì giúp cô quay lại nơi này nên không có nhiều năng lượng nữa rồi, hiện tại nạp tiền là có thể sử dụng kỹ năng chuyên môn của cô: Hồi tưởng lại hiện trường!”

Dung Y thoáng cái không còn hứng thú nữa, cô nói với Hạ Hưng Đông: "Đúng là hơi khó chịu, mọi người đều nói chúng ta sẽ không tra ra được, vậy thì chúng ta phải điều tra cho ra vụ này!"

Hạ Hưng Đông gật đầu, nét mặt không nhìn ra được cảm xúc: "Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt một chút.”

Tiểu Thất thắc mắc: “Sao cô không nói gì nữa vậy?”

Dung Y mỉm cười, nhất định là kẻ lừa đảo từ đâu tới đây.

Khi cô đang muốn đi vào trong phòng thì có mùi hôi thối bay qua, Lý Quế Anh xách theo một cái thùng đi ra.

Lý Quế Anh cười cười với hai người: "Các con từ thành phố xuống đây, chắc là sẽ không quen sử dụng nhà vệ sinh tự hoại, bà đi rửa sạch sẽ thùng phân này cho các con, buổi tối còn dùng cái này để đi WC nữa."

Hai người Hạ Hưng Đông và Dung Y đều trừng to hai mắt, không phải, bọn họ cũng không quen sử dụng cái thùng này luôn.

Dung Y dùng giọng điệu nhẹ nhàng một chút: “Tiểu Thất đúng không, bao nhiêu tiền? Dùng tiền là có thể biết được sự thật à?”

Tiểu Thất nói: "Đúng vậy, chỉ cần 7980 thôi á!”

“…”