Chương 4

Giọng của Dung Y không lớn, nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy, trên mặt tất cả mọi người đều là bộ dáng tụt hứng.

"Nói bậy nói bạ, tôi thật sự hối hận vì đã sử dụng số tiền này, mấy người đều là một đám hợp tác để lừa tiền có đúng không!"

“Đúng vậy, con bò này... Ôi, không thể nào chứ, để tôi vào xem một chút.”

Nhà khoa học đột nhiên nói: "Tôi biết rồi, con bò là do người khác cải trang thành, cho nên phóng viên nữ này mới nói muốn gϊếŧ con bò! Chúng ta đều vào trong đó thịt bò đi.”

Anh ta nói xong thì cười một cái với Dung Y rồi đá lông nheo, tỏ vẻ là tôi đứng về phía cô đó, cô phải biết ơn tôi nha!

Dung Y dời mắt đi, cô nói: "Tiểu Thất, cậu còn gạt tôi nữa sao, sao có thể...”

Lý Quế Anh thấy mọi người muốn vào chuồng bò thì vội ôm Dung Y nói: "Thì ra là thế! Thì ra là thế! Tôi còn tưởng rằng có chuyện ma quỷ nào chứ! Làm tôi không dám đi ngủ! Thôi thôi, mọi người giải tán đi!”

Vẻ mặt Dung Y trở nên hoang mang, hả? Sao bà nội Quế Anh lại tin rồi? Mọi chuyện rốt cuộc là sao?

Tiểu Thất vội vàng nói: "Cô mau dẫn dắt để cho người ta hỏi cô đi, vì sao con bò lại cắn dây thừng! Tôi thật sự không lừa cô, chắc chắn là cô trả lời được!”

Đám người muốn đi vào làm thịt con bò, Lý Quế Anh và trưởng thôn đều muốn ngăn cản: "Con bò này là tài sản tập thể của thôn, không được làm thịt, không được làm thịt!"

Tình hình bắt đầu trở nên lộn xộn, thấy bà nội Lý Quế Anh sốt ruột đến mức sắp khóc, Dung Y vội vàng nháy mắt với Hạ Hưng Đông.

Hạ Hưng Đông nhìn chằm chằm vào máy quay phim, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hiện trường, làn da màu lúa mì gần như hòa làm một với đêm tối, cực kỳ bình tĩnh và tỉnh táo.

Dung Y đành phải dùng khẩu hình nói: Mau hỏi tôi!

Khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Hưng Đông lộ ra vẻ khó hiểu: "Hỏi cô cái gì?”

Dung Y nói: "Hỏi tôi tại sao con bò lại cắn dây thừng, hỏi là cô có cảm thấy đàn ông cơ bắp mặc qυầи ɭóŧ da báo màu hồng nhạt trông rất fashion hay không?"

“…?”

Lông gáy Hạ Hưng Đông dựng thẳng lên trong nháy mắt, hậu môn không khống chế được mà co rút. Nhắc tới hậu môn, bên trong cái quần đùi màu đen của anh ta, chiếc qυầи ɭóŧ hình tam giác hoa văn da báo màu hồng nhạt đang ôm gọn lấy cái mông màu bánh mật của anh ta, càng ngày ngày trở nên chặt hơn.

Anh ta trở nên căng thẳng, trong ngày lạnh lẽo này vậy mà trên trán lại xuất hiện một giọt mồ hôi.

Hai người im lặng nhìn nhau, dường như giờ khắc này còn đang kéo dài vô tận, Dung Y sốt ruột chờ Hạ Hưng Đông hỏi mình nhưng trong đầu Hạ Hưng Đông lại đang nổi lên sóng to gió lớn.

Anh ta cố gắng bình tĩnh nói: "Xin đừng nói chuyện riêng lúc đang làm việc!”

“?”

Dung Y Tú nhướng mày, vì sao đây lại là việc riêng hả? Vấn đề này đúng là có hơi quá, nhưng mà đây không phải là điều quan trọng!

Cô sốt ruột giơ tay lên vẫy vẫy, mau hỏi tôi đi chứ!?

Có người đến gần nên nghe được câu hỏi của Dung Y, người đó tò mò hỏi lại: "Vậy tại sao con bò lại cắn dây thừng?"

Dung Y vui mừng nở nụ cười, rốt cuộc cũng có người hỏi rồi!

Vừa định mở miệng thì Lý Quế Anh lại lo lắng đến mức bịt miệng cô lại.

Dung Y còn chưa kịp mở miệng thì miệng đã bị bịt chặt, Lý Quế Anh mạnh mẽ kéo cô về phía sau.

Cô bị Lý Quế Anh kéo thẳng vào chuồng bò rồi lại kéo ra sân sau.

Lực cánh tay của một người phụ nữ nông thôn không phải chỉ một mình Dung Y thì có thể kháng cự lại được, cô gần như không thể phản kháng, sợ microphone có dây bị kéo hỏng, cô chỉ kịp ném microphone cho Hạ Hưng Đông, may mà Hạ Hưng Đông đã chụp lại được, vẫn luôn bình tĩnh đáng tin cậy như vậy.

Tuy rằng Lý Quế Anh đã che miệng của cô lại, cô cũng không thể nói tiếp, nhưng tin tức này đã lặng lẽ chạy qua trong đầu cô một lần.