Chương 13

Người đàn ông dắt cô lên xe buýt, hai người câu được câu không mà trò chuyện.

Tô Dạng nói dối, nói khi trước bản thân sinh sống ở nơi khác, hôm nay một mình đến tìm người mẹ đã bao năm không gặp, trên người không có tiền lại không tự lo được việc gì, may mắn gặp được người tốt bụng như cậu.

Người tốt bụng tên là Lê Thận, tính ở tương lai, Tô Dạng phải gọi anh là chú, nhưng ở hiện tại, tuổi tác của họ không cách nhau bao nhiêu. Điều mà Tô Dạng không nghĩ đến, tuy rằng đã bước qua một thế kỷ, nhưng khi trò chuyện với Lê Thận lại không hề cảm thấy trở ngại và sự khác nhau giữa hai thế hệ, mà còn rất ăn ý.

Chiếc xe buýt mộc mạc đơn giản lắc lư đáp đến Giang Áo, Lê Thận nhìn cô xuống xe, nhìn thấy cô đứng ở bên đường vẫy tay, cũng giơ tay lên đáp lại.

Tạm biệt với người tốt, Tô Dạng hít thở một hơi thật sâu, hướng chân bước đi về hướng thôn.

Sự phát triển của Thôn Giang Áo từ từ ổn định, so với nhà bà ngoại trong ấn tượng của cô na ná như nhau, thậm chí có mấy căn nhà mà cô như đã từng quen biết, trong lòng nghĩ như là một bà lão đã sống mấy chục năm, đã chứng kiến mỗi thế hệ con cháu ra đời. Căn phòng bình thường ở thời đại của cô, nếu trở về hai mươi mấy năm về trước, có thể tính là một căn nhà khá giả.

Giang Áo có một con suối, trong ký ức của Tô Dạng thì là một con suối khô, nhưng giờ đây dòng nước chảy trong veo, nổi lên chút lấp lánh. Dòng nước chia thôn thành hai phần, chính giữa có cây cầu thông nhau, như một bức tranh đẹp giữa cầu suối và thôn.

Đây chính là nơi mẹ cô lớn lên.

Cô có chút hối hận, nếu như có thể làm lại, đêm ấy cô nhất định sẽ không nói năng lỗ mãng, tùy ý rời đi. Cô vẫn luôn nghĩ Giang Như Yên sống trong uất ức, trên thực tế, người chỉ biết phát cáu với mẹ là Trình Tô Dạng cũng rất uất ức.

Kết quả ông trời đã cho cô cơ hội làm lại, bắt đầu từ hai mươi mấy năm trước, bắt đầu từ lúc cô chưa được sinh ra.

Tô Dạng ven theo dòng sông chậm chậm mà đi, cô không chắc chắn rằng có thể gặp được Giang Như Yên ở đây, chỉ nhớ lúc mẹ bận bịu, bộ dạng sứt đầu mẻ trán, nhưng biết quá ít về thời trẻ.

Năm 1995, Giang Như Yên 20 tuổi, còn nhỏ hơn cô 1 tuổi?

Thế thì Giang Như Yên nhất định rất gầy, thân hình chưa biến đổi, trên mặt chưa có nếp nhăn, là một thiếu nữ mới lớn.

“Hì hì.” Tô Dạng suy nghĩ, cười nhẹ một tiếng, nhưng lại chầm chậm thu lại nụ cười, đôi mắt chua xót, nói trong lòng: Con thật sự rất nhớ rất nhớ mẹ.

Nếu như ông trời nghe thấy, sẽ không để cô phí công đến một chuyến, là mơ là ảo tưởng cũng được, Tô Dạng chỉ muốn ôm mẹ một lần.

“Bập! Bập! Bập!”

Cách đó không xa truyền đến âm thanh của cây gậy giặt đồ, cô càng đi tới đó âm thanh càng rõ, tiết tấu rất giống như lúc Giang Như Yên giặt đồ, thường là hai nặng một nhẹ.

Bỗng nhiên, trong lòng Tô Dạng có một suy đoán to gan.