Chương 2

Một chiếc xe tải chở hàng nhanh chóng mà vượt đèn xanh đèn đỏ, cắt qua màn đêm yên tĩnh, tiếng ồn ào át giọng nói ở đầu dây bên kia, Tô Dạng không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”

“Đã trễ như vậy bạn học Trình còn đang ở bên ngoài sao? Tôi vừa mới nói, tôi sẽ cho bạn thêm hai ngày, nếu lại lâu hơn thì các vị lãnh đạo cũng không đồng ý.”

Tô Dạng lại nói lại câu nói đó: “Chờ một chút, chờ tôi xử lý xong mọi chuyện sẽ tìm anh.”

“Được, vậy tôi không làm phiền bạn……”

Sau khi cúp điện thoại, uất ức Tô Dạng vất vả kìm nén lại quay lại, cô vùi đầu vào khuỷu tay, nước mắt không khống chế mà rớt xuống.

Nếu mẹ thương cô, vì sao lai không đứng về phía cô……

/

Vào lúc Tô Dạng tám tuổi cha mẹ của cô đã ly hôn, cô đi theo mẹ là Giang Như Yên. Giang Như Yên thương Tô Dạng bao nhiêu, theo lời của mẹ cô thì đó là tình thương có thể cho cô cả mạng sống.

Tô Dạng nhớ rõ tình thương của Giang Như Yên, đó là mùi cơm trong phòng trọ nhỏ, là viên kẹo nhét vào miệng sau khi tan ca, là móc áo thúc giục cô làm bài tập, là bàn tay vỗ nhẹ bụng cô trong ổ chăn.

Đoạn ký ức đó dần mơ hồ, là từ khi Giang Như Yên tái giá.

Đối phương là người tốt, ít nhất thì ông không hoa tâm, chỉ là ông thường xuyên tức giận, dù chuyện lớn hay nhỏ thì cũng không được mất mặt, nghĩ đủ cách nói cho có đạo lý, không bao giờ chịu nhận sai.

Cha kế tên Đàm Kính Hữu có một đứa con trai, lớn hơn Tô Dạng vài tháng tuổi, cũng vì mấy tháng này, mà cô phải có nghĩa vụ “chị gái nên nhường em trai”.

Thực lòng mà nói, Tô Dạng rất ghét người em trai này.

Đàm Tân Huy là người không có lòng thương hại, đây là chuyện Tô Dạng chưa nói ra nhưng vô cùng chắc ccậu ta. Khi cậu ta còn nhỏ rất ghét con nít, không thích tiếng khóc của trẻ con, thậm chí nếu quá ồn ào còn cộc cằn lấy tay che lại không cho trẻ con khóc, mấy đứa nhỏ trong nhà bà nội đều sợ cậu ta.

Nhưng cậu ta không bắt nạt “người mình”, cũng không bắt nạt “người mạnh”, Tô Dạng là vế trước. Cũng có thể là vì Tô Dạng chưa bao giờ tranh đoạt thứ gì, cho nên không lọt vào mắt xanh của Đàm Tân Huy.

Lúc trong nhà chỉ có duy nhất một cái TV, có một lần cô muốn xem, nắm chặt điều khiển từ xa không bỏ, kết quả là bị cào xước vài vết đỏ.

Sau này cô lại không đòi hỏi bất cứ thứ gì, nhưng từ “người mình ” biến thành “người mạnh” ngày càng khắc sâu trong trái tim cô.

Giang Như Yên là quả hồng mềm, một bà nội trợ chăm chỉ điển hình, sau khi vào cái nhà này, nếu không nhìn sắc mặt của chồng, thì xem sắc mặt con trai của ông. Lúc đấu tranh cho con gái mình một cái gì đó, sẽ xuất hiện các loại lo được lo mất. Bọn họ nói Giang Như Yên ngu ngốc, bà còn có thể tự cười nhạo mình nói: “Đúng vậy, không còn cách nào khác, tôi là người ngu.”

Tô Dạng cảm thấy đau lòng bộ dáng này của bà, cũng không ít lần ồn ào, chẳng lẽ Giang Như Yên không có lòng tự trọng sao? Giang Như Yên dễ dàng tha thứ vượt quá mức tưởng tượng của cô.