Chương 23

Tô Dạng nhìn xung quanh, tiến tới bên tai người đàn bà nói nhỏ: "Chị, thật ra thì ba món giản 20% chính là giá vốn rồi, năm món giảm 40% đó là em nói bịp thôi, làm gì có ai phút chốc mua hẳn năm món phải không? Nếu chị thật lòng thích, em lại giảm cho chị con số lẻ!"

"Được rồi, tôi cũng mua thêm một món cho chồng tôi, kích thước lớn."

"Được! Chị mua hai món em tính cho chị là ba món, giảm 20% cho chị!" Tô Dạng cúi người, gói quần áo lại.

Sau khi đưa đồ cho người đàn bà, Tô Dạng chắp hai tay, dáng vẻ vui mừng dào dạt nói: "Sắp đến tết rồi, em chúc tết chị trước! Năm mới vui vẻ!"

"Các cô cũng vậy, năm mới vui vẻ!"

Khoản giao dịch đầu tiên hoàn thành suôn sẻ, Tô Dạng đưa tiền thu được cho Giang Như Yên.

"Không nghĩ tới cô thật biết kinh doanh!" Giang Như Yên giơ ngón tay cái cho cô: "Chỉ là cô thật dám nói?" Chỗ nào có giá sỉ đắt như vậy chứ.

"Không phải mọi người đều như vậy sao?” Tô Dạng nhướng mày: "Chỉ so kỹ năng diễn xuất và tư chất tâm lý mà thôi."

Cô lại chỉ về hướng quầy hàng gần đó, nói với Giang Như Yên: "Mẹ xem, nhiều người mặc cả quá mức, có vài thương gia là đau lòng thật, có những thương gia chẳng qua là giả vờ. Mẹ nha, nhất định đừng mềm lòng, nếu người ta trả giá quá nhiều, chúng ta liền không bán."

Giang Như Yên buồn cười: "Tôi còn chưa bán đâu, sao cô biết tôi sẽ mềm lòng?"

"Mẹ là mẹ con, đương nhiên là con biết."

Giang Như Yên thầm nghĩ: Lại nữa rồi.

"Chẳng qua là mẹ trả giá lại thật lợi hại." Tô Dạng nói.

"Nói thế nào nhỉ?"

"Người ta bán 480, mẹ vừa mở miệng liền thành 80."

"..."

Những lời mà Tô Dạng vừa nói với vị khách hàng đầu tiên, tuy rằng có tồn tại nhân tố khiến cho người khác vui vẻ, nhưng phần lớn đều có lý. Cô vừa nhìn đã thấy khí chất trên người đàn bà kia là thật, kêu họ thử áo da một chút không mua đều được cũng là thật.

Quần áo tốt mặt trên người mới biết chính xác là tốt ở chỗ nào, người đàn bà rạng rỡ như vậy vừa mặc thử, người đi ngang xung quanh cũng nhìn thấy. Mang lại hiệu ứng thành công hấp dẫn một nhóm khách hàng, trước gian hàng của các cô đã có không ít người.

Giang Như Yên nhìn qua một lần liền học hỏi, tuy nghệ thuật khen người không thuận buồm xuôi gió như Tô Dạng, nhưng mức độ hiểu biết về quần áo của cô ấy càng hơn hẳn một bậc. Hai người kẻ xướng người họa, những khách hàng rối rít động lòng.