Chương 42

Nhóm thanh niên này lúc đầu không phải có 7 người, có mấy người giống Tô Dạng, là chơi cùng sau khi được giới thiệu. Ở đây đầu tấc lớn tuổi nhất, 29 tuổi nhưng vẫn kiên trì tự xưng mình là đóa hoa của Tổ quốc, thanh niên cường tráng, ngoài miệng thì vui vẻ cười đùa, trước nay đều giống như đại ca, đã giúp tất cả bạn bè rất nhiều.

Gương mặt xa lạ ngồi cạnh Lê Thận tên là Phương Gia Tề, là bạn học với Chu Hồng, nhóm thanh niên bọn họ lúc đầu có ba người. Trình Tân là Chu Hồng kéo vào, Lê Thận là đầu tấc kéo tới. Đến nỗi Giang Như Yên là một người chị em khác không rành nhân sự giống nhau, hai người vừa là bạn học, vừa là đồng nghiệp, đi theo Chu Hồng đến nhóm thanh niên này.

Bảy người này đã có giao tình sáu năm, sau từng người lại vì bôn ba cuộc sống, rơi rụng khắp nơi, mỗi năm đến tết mới có thể cùng nhau tụ họp.

Lê Thận là sinh viên duy nhất trong bọn họ, lúc người khác đang tìm cách kiếm kế sinh nhai, anh lại đang tiếp thu tri thức. Nghe nói cha mẹ anh đều là phó giáo sư đại học, về sau cũng tính định cư tại thành phố An.

Đến lượt Tô Dạng giới thiệu bản thân, cô đã nói lại phần giới thiệu khi cô ấy mới lên đại học, lúc là tân sinh viên nói lại một lần nữa. Sở thích, sinh hoạt, hay những việc đại loại như thế, cô đều nói những hoạt động phổ biến, thông thường nhất có thể. Để tránh giống với Lê Thận, cô còn nói dối rằng bản thân chưa từng học đại học.

Sau khi lấy rượu làm trợ hứng, bảy người nói về một năm mình đã trải qua, từ nói chuyện về chén đũa đến những chuyện khác, Tô Dạng ở một bên lắng nghe, trong tiềm thức cô vẫn coi những người này là trưởng bối. Đàn ông thường nghiện thuốc lá, trong lòng chỉ một lúc sau liền có sương khói lượn lờ.

Tô Dạng không ngửi được nữa, liền đến bên cửa sổ hóng gió. Một sinh viên nào đó không biết từ lúc nào đã đi đến cạnh cô, bắt chước cô chống một khuỷu tay lên cửa sổ, nhẹ nhàng nói:

“Hóa ra bà chủ Tô đến từ thành phố An.”

"Không, tôi từ trên trời xuống." Tô Dạng bắt đầu nói hưu nói vượn, tránh đề tài không cần thiết.

Trên người Lê Thận dính mùi rượu, đáp lại: "Vậy đúng là, tiên nữ hạ phàm, ngàn năm hiếm gặp."

Gió đêm trong trẻo lạnh lùng lướt qua khuôn mặt của hai người, Tô Dạng không tiếp lời, bầu không khí dịu đi, sự yên tĩnh tinh tế cùng huyên náo trong ngoài phòng hoàn toàn không ăn khớp.