Chương 33: Bà Nội Về

Nhà ở phúc lợi vốn dĩ có diện tích không lớn, chỉ như một cái phòng khách chia ra hai ba cái phòng nhỏ. Diện tích dư lại thật sự muốn xoay người cũng đều không được.

Thứ tốt duy nhất là có phòng bếp và phòng vệ sinh độc lập, dù thế nào cũng đều tốt hơn so cái nhà ngang trước đó.

Bà nội Trần Gia Hân bị con dâu gián đoạn một hồi như vậy, nên rốt cuộc bà ấy không thể thuận lợi nói ra điều gì.

Ở trong nhà con trai cơm nước xong xuôi, bà nội Trần Gia Hân ngồi nhìn con dâu đem đồ ăn phân ra, một phần đặt ở trong nồi và một phần khác đặt vào đồ giữ ấm. Bà nội Trần Gia Hân thuận miệng hỏi một câu là phần cơm này mang cho ai?

Mẹ Trần Gia Hân đáp: “Con để cho Gia Hân, giữa trưa cháu nó sẽ tới quầy hàng để hỗ trợ con và thuận tiện ăn cơm. Mẹ có muốn đi với con đến quầy hàng xem không?”

Ban đầu bà nội Trần Gia Hân dự tính đến giữa trưa sẽ nói một câu thật tốt với cháu gái, vì sự giận dỗi của Trần Gia Hân tối hôm qua quả thực là khá vô lễ với trưởng bối.

Nhưng hiện tại bà nội Trần Gia Hân đành phải trì hoãn một chút thời gian.

“Cháu chào bà nội ạ!”

Trần Gia Hân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà nội thì liền hiểu ra bác gái đã đi cáo trạng.

Bà nội Trần Gia Hân nói: “Gia Hân, cháu đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi đến chỗ bà nội nói chuyện một lát.”



Trần Gia Hân không sợ bà nội cô sẽ nổi giận. Vì tuy rằng bà nội cô rất khắc nghiệt, nhưng cũng rất hiểu rõ lý lẽ. Dù sao cô cũng muốn tìm cơ hội để cùng bà nội nói về chuyện của cô út thật tốt, để ngày sau không còn xung đột nhau nữa.

“Cháu mời bà nội uống nước!”

Trần Gia Hân lấy ly rót vào nước sôi để nguội rồi đặt ở trước mặt bà nội cô.

Bà nội Trần Gia Hân hỏi: “Gia Hân, cháu đối với bác gái của cháu như vậy là có ý gì?”

Trần Gia Hân lễ phép nói: “Dạ cháu không có ý gì vô lễ đâu bà nội! Chỉ là cháu giận bác gái có lỗ tai quá mềm thôi ạ!”

Trần Gia Hân cũng không khách khí mà trực tiếp đem chuyện của cô út nói ra một lần cho bà nội nghe.

“Bà nội à, cha mẹ cháu thật vất vả mới hòa hoãn, mà người một nhà có thể hòa hòa khí khí để sinh hoạt mới là chuyện hạnh phúc nhất. Nhưng cô út cứ ba ngày hai lần tới nhà cháu gây sự nhưng chính mình thì không dám ra mặt, chỉ khuyến khích những người khác tới quấy rối. Cháu cũng không rõ mẹ cháu đã làm gì cô út mà bây giờ cô út không quen nhìn mặt mẹ cháu như vậy?”

Bà nội Trần Gia Hân cũng biết con gái út của mình không thích chị dâu, nhưng bà thật không nghĩ tới con gái út sẽ càng ngày càng quá quắt như vậy.

Tuy trong lòng bà nội Trần Gia Hân đã hiểu rõ vấn đề nhưng mặt ngoài vẫn muốn đến nói chuyện với cháu gái, nếu không hai đứa con gái của bà đều không còn một chút mặt mũi với đứa cháu gái này.

Trần Gia Hân rất ngoan ngoãn mà bà nội cô nói cái gì cũng đều nghe chứ không hề tranh luận. Điều nên nhận sai thì liền nhận sai, điều nên kiên trì thì cũng không lùi bước chút nào. Đến cuối cùng bà nội Trần Gia Hân cũng đã không có biện pháp mà đành phải trầm mặt đứng dậy đi về.



Tiễn bà nội về rồi mẹ Trần Gia Hân liền hỏi: “Con nói như vậy với bà nội con thì nhỡ đâu làm bà nội con tức giận mà hỏng mất thì sao?”

Mẹ Trần Gia Hân vẫn luôn ở bên cạnh vừa bận rộn vừa nghe ngóng, bà đưa cho con gái mình một cái ánh mắt lo lắng.

Trần Gia Hân quả quyết nói: “Sẽ không như thế đâu mẹ à! Bà nội con giận thì có giận nhưng trong lòng bà nội có thể hiểu chuyện còn nhiều hơn so với cha con nữa đó!”

Trần Gia Hân không một chút lo lắng, vì kiếp trước gian nan như vậy nhưng bà nội cô đều có thể thuận lợi chịu đựng được, chứ đừng nói hiện tại đã không còn khó khăn gì lớn.

“Mẹ ơi, chuyển nhà xong mẹ hãy thường xuyên bảo bà nội cô tới nhà của chúng ta chơi nhé! Mỗi cuối tuần mẹ con mình sẽ mang chút đồ vật đến cho bà nội nữa!”

Trần Gia Hân nhân cơ hội này để dặn dò mẹ cô một phen. Tuy rằng mẹ Trần Gia Hân có điểm không vui nhưng bà cũng biết con gái mình nói không sai. Muốn ngày sau trôi qua thuận lợi thì thời điểm cần khom lưng cúi đầu là phải khom lưng cúi đầu.

Mẹ Trần Gia Hân nói: “Chuyện con cái chăm sóc cha mẹ là chuyện hợp lòng người, thuận ý trời! Dù là cha mẹ nhà chồng! Con nói vậy là rất thỏa đáng, dù bà nội con có muốn chửi bới thì cũng không thể tìm thấy lý do. Nhưng chị em cô út lại khuyến dụ bà nội con vài câu thì không phải chuyện này đã thành tật xấu của con rồi sao?”



Buổi học chiều nay bài tập tràn đầy, Trần Gia Hân chỉ biết vùi đầu vào đống bài tập.

Học sinh ban nhất có áp lực rất lớn, gần như tất cả thời gian đều dùng cho việc học tập, ngay cả số lần đi vệ sinh cũng đều ít hơn so với học sinh các ban khác.