Chương 50: Trở Về Nhà

Nhà ông nội Tiếu Nhất Ngôn và tình huống bên này không khác nhau lắm, nhưng là ở phía bắc. Và bên đó còn có không ít đồng ruộng, vả lại nhân khí so với bên này thịnh vượng hơn nhiều.

Tiếu Nhất Ngôn: “Nhà ở nơi này đắt không ạ?”

Diêm Minh Lễ: “Cũng không đắt lắm, tầm ba vạn nguyên thôi, mà trước và sau còn có cả đất trống nên diện tích ít nhất 500 mét vuông trở lên. Nhưng em nhìn cảnh vật chung quanh xem, có mua về thì cũng không thể ở, vậy liền tương đương với việc chôn tiền ở chỗ này rồi.”

Diêm Minh Lễ kể rằng đã có người cảm thấy nơi này vào hai năm sau sẽ phá bỏ và di dời, cho nên họ liền vội vàng mua hai nhà, nhưng kết quả là đợi đến hai năm cũng chưa thấy tin tức gì, làm hiện tại cả nhà bọn họ sốt ruột đến không chịu được. Dù lấy giá gốc bán đi mà cũng chưa có người muốn mua.

Diêm Minh Lễ: “Người ta thường mua nhà ở phía đông, diện tích so với nơi này nhỏ hơn, nhưng lại kiếm lời gấp mấy lần sau khi di dời.”

Diêm Minh Lễ liếc mắt xem xét kính chiếu hậu một chút, anh ta nhìn thấy Trần Gia Hân đang đưa mắt trông mong khi nhìn ra mấy tiểu viện nông gia bên ngoài mà không khỏi bật cười.

Phá bỏ và di dời sẽ nhận tiền rất mau, nhưng còn phải xem vị trí nữa, chứ nếu dùng sai chỗ thì chính là tự đào hố chôn mình. Anh ta cùng bọn người Lưu Bân hợp tác chỉ là mới bắt đầu, nên anh ta cũng không hy vọng chỉ bởi vì một chút chỗ nhìn không thấy hy vọng như này mà bọn họ liền bị chặt đứt mất tương lai.

Sau khi xuống núi, Diêm Minh Lễ mang theo hai bạn học đi tìm một tiệm ăn nông gia, và ăn đến cái bụng tròn quay. Tiếu Nhất Ngôn còn cố ý xin địa chỉ, nói là muốn dẫn người nhà tới đây để nhấm nháp mỹ thực.

Chở hai đứa nhỏ đi đến nhà sách Tân Hoa thì Diêm Minh Lễ liền rời đi. Buổi tối Trần Gia Hân sẽ đi đến chỗ hẹn với cô giáo Trình để dùng cơm, còn Diêm Minh Lễ thì phải về nhà để thăm hỏi cha mẹ anh ta.

Từ hiệu sách đi ra, hai người mỗi người xách một cái túi, bên trong đều là các loại sách tham khảo.

Số lượng tài liệu ôn tập thì Trần Gia Hân mua nhiều hơn Tiếu Nhất Ngôn, đặc biệt là đề thi môn khoa học tự nhiên đều có không ít. Vì cô cũng không biết loại nào tốt xấu nên cô mua đại mấy cuốn không giống nhau về cho Vệ Trung.

Mặt khác là các tài liệu mà thầy giáo Triệu và thầy giáo Mã nhờ cô mua, nhưng cũng đã có tới 10 cuốn.

Tiếu Nhất Ngôn: “Về sau nếu cậu có yêu cầu gì về tài liệu nào thì cũng đừng khách khí với tôi, cứ nói cho tôi một tiếng là được. Tôi sẽ đi mua cho cậu và gửi qua bưu điện, dù sao phí vận chuyển cũng không đắt.”



Tiếu Nhất Ngôn hỗ trợ xách đồ về khách sạn giúp Trần Gia Hân đến nổi ngón tay đều in lằn đỏ.

Tiếu Nhất Ngôn: “Tôi phải lập tức trở về vì ngày mai còn phải học bù, nên không thể tiễn cậu về quê được. Nếu kỳ nghỉ hè cậu có thể tới đây tham gia hội trại, vậy hãy cùng các bạn học khác giao lưu một chút cũng sẽ rất tốt đối với cậu.”

Ngày hôm nay qua đi, Tiếu Nhất Ngôn đã có chút nhận thức về Trần Gia Hân, cậu ta cảm thấy nhà cô nói không chừng còn có tiền hơn so với nhà Tống Thêu. Nghĩa là việc tham gia trại hè đối với cô mà nói hẳn không phải là gánh nặng quá lớn.

Thứ hai đi học phải xách một bao đồ lớn đến trường, Trần Gia Hân cảm thấy tay mình như muốn rớt ra.

May mắn là lúc dưới lầu cô gặp được bạn học cùng lớp hỗ trợ bê lên đa số.

Trần Gia Hân trực tiếp đưa tài liệu đến văn phòng các giáo viên, còn Vệ Trung vào buổi tối ngày hôm trước cô cũng đã đưa cho anh ta rồi. Dư lại một cái túi to và tất cả đều là chút quà nhỏ mua cho các bạn trong lớp. Bao gồm các đồ ăn vặt đặc sắc của thành phố.

Mấy bạn học chơi đến tương đối tốt đều có quà kỷ niệm độc đáo, tất cả đều là đồ vật mà bọn họ ưa thích.

“Cậu vào thành phố chơi vui không?”

Vừa tan học, các bạn học đều vây quanh Trần Gia Hân. Bọn họ đều là những người chưa từng đi quá xa nhà, chứ đừng nói đến việc đi vào thành phố xa như vậy.

Trần Gia Hân le lưỡi nói: “Chơi rất vui, nhưng tiêu phí cũng rất cao. Mấy bạn học cùng đến lãnh thưởng đã mời tôi ăn cơm, một bữa ăn cơm mà tiêu tới 100 nguyên đó các cậu tin không? Chuyện này làm tôi sợ muốn chết!”

Nơi này các học sinh nhiều lắm là được cha mẹ cho 200 đến 300 nguyên vào cuối năm, chứ một bữa ăn cơm mà bay luôn nửa năm tiền xài thì quả thực là bọn họ không dám tưởng tượng.

Trần Gia Hân: “Nhưng mà khi chúng tôi đi tham quan trường đại học của thành phố, nơi đó thật sự rất xinh đẹp, bên trong có không khí học thuật rất đậm, không hổ là trường đại học hạng nhất.”

Mặc kệ đời trước hay là đời này, Trần Gia Hân từ trước đến nay không hề nghĩ tới việc cô có thể đi đến nơi đó để học. Vì cô biết phân lượng của mình, nên đại học tương đối mới là mục tiêu của cô.