Chương 12: Dọn Sạch 4

Thời đại này, mọi người chưa để ý nhiều như người đời sau. Thậm chí, nhiều người còn muốn để con cái mặc đồ cũ, bởi vì chất vải của đồ cũ mềm mại hơn đồ mới.

Trương Chiêu Đệ vẫn nghĩ bán ở trước cửa hàng đồ trẻ em không thích hợp cho lắm. Vì vậy, cô ấy chỉ cho con gái một địa điểm: “ Đi ra khỏi tiểu khu thì rẽ phải, đi qua hai cột đèn giao thông, bên đó là khu phố buôn bán. Không chỉ bán đồ ăn, còn bán cả quần áo. Ngày mai mẹ sẽ dẫn con qua đó xem."

Tô Dĩ Mạt lập tức hứa hẹn: “ Chờ kiếm được tiền, con nhất định sẽ mua kem cho mẹ."

Trương Chiêu Đệ nhìn thấy suy nghĩ của cô, gãi gãi chóp mũi nhỏ của cô: “Con muốn thì tự ăn đi."

Tô Dĩ Mạt ngượng ngùng cười. Đồ ăn ăn không ngon, cô đành phải anh kem cho ngọt miệng, không mất mặt.

Tuy ngoài miệng Trương Chiêu Đệ chê con gái lãng phí, nhưng để quần áo bán được giá hơn, sau khi đi làm về, cô ấy mang tất cả quần áo ra giặt lại một lần, giày cũng lau sạch, mang ra ngoài sân phơi nắng.

Tô Dĩ Mạt ôm lấy cô ấy từ phía sau, miệng ngọt giống như lau mật, không ngừng khen cô ấy là người mẹ tốt.

Ngoài miệng Trương Chiêu Đệ ghét bỏ cô lớn từng này rồi còn bám dính lấy mẹ, nhưng thế nào cũng không thể giấu được nụ cười trên môi.

Sau khi cơm nước xong, Tô Ái Quốc trộn vôi đã mua, định quét lại vôi bề mặt tường trong phòng.



Người dân nông thôn sẽ giúp hàng xóm xây nhà lúc rảnh rỗi, vì vậy Tô Ái Quốc cũng học được một chút.

Nhưng bây giờ trời đã tối rồi, Trương Chiêu Đệ không muốn đêm ngủ còn phải ngửi mùi vôi, cô ấy vội vàng ngăn chồng mình lại: “Ngày mai em dẫn tiểu Mạt đi bày sạp bán quần áo cũ, đến lúc đó anh ở nhà quét vôi tường. Nhớ đừng làm bẩn giường nhé, lấy đồ che lại rồi hãy quét."

Tô Ái Quốc hơi kinh ngạc khi nghe thấy vợ nói muốn dẫn con gái đi bày sạp, anh ấy còn tưởng vợ có thể thu phục được con gái, ai ngờ vẫn thỏa hiệp với con. Anh không tán thành nói: “Tiểu Mạt mới bao tuổi, em không thể để con bé muốn làm gì thì làm được."

Trương Chiêu Đệ lườm chồng, để xây dựng hình tượng người ba tốt trong lòng con gái, bản thân anh không phản đối, lại bắt cô ấy làm người ác. Người gì vậy không biết, cô ấy cười khẩy nói: “Con gái em tràn đầy năng lượng, cứ nhốt con bé ở trong nhà suốt, có khi nó sẽ lại lén ra ngoài sông tắm giống như lần trước. Lãnh đạo chúng ta đã nói rồi, thà thả ra còn hơn là chặn lại, con bé bày sạp kiếm tiền tiếp xúc với nhiều người cũng có thể giúp con bé rèn luyện lá gan và tài ăn nói. Chẳng lẽ anh không muốn con gái hoạt bát hơn à, dù sao em cũng thấy đây là chuyện tốt. Hơn nữa, em cũng đi theo trông."

Tô Ái Quốc cẩn thận ngâm lại, thấy vợ nói cũng có lý. Thôi, cứ để con bé thử xem, dù sao đống quần áo đó cũng không thể mặc được nữa.

Ngày hôm sau tan học, Tô Dĩ Mạt xếp tất cả quần áo phơi ở trong sân vào trong túi.

Trương Chiêu Đệ mượn chiếc xe đạp có thanh ngang từ nhà xưởng trưởng, buộc túi đồ ở yên sau xe, sau đó để con gái ngồi ở tên thanh ngang phía trước.

Lúc bọn họ đến khu phố buôn bán, có rất nhiều tiểu thương bày bán thức ăn ở chỗ ngã tư, còn có mấy đàn ông tụ tập với nhau chơi cờ tướng, con đường kín chỗ, không còn khu đất trống nào, hai người chỉ có thể đỗ ở nơi vắng vẻ.

Hồi còn ở nông thôn, Trương Chiêu Đệ thường xuyên bày sạp bán sản vật núi rừng, hàng hóa có tốt hơn nữa, cũng phải bày ở khu vực tốt mới bán được.