Chương 36: Gian Lận 3

Tô Dĩ Mạt không ngờ mẹ tìm được tiền ở trong giày của cô, lại nghĩ đó là tiền để dành của ba cô.

Cô nổi đầy vạch đen trên đầu, cũng hơi chột dạ, không dám ngẩng đầu lên nhìn ba, kề bên tai mẹ thì thầm mấy câu.

Trương Chiêu Đệ lập tức ngừng khóc, giơ tay lên lau nước mắt, đẩy con gái ra, đều tại con nhóc này hại cô ấy nháo thành trận quạ đen lớn. Cô ấy chống tay lên bàn trà đừng lên, nói với mọi người: “Con tôi đói rồi, tôi đi lấy cơm."

Trương Chiêu Đệ biết rõ mình vừa làm một hồi quạ đen, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, vẫn muốn thiết lập hình tượng người mẹ tốt.

Tô Dĩ Mạt cố nín cười, nhìn Trương Chiêu Đệ cầm hộp đựng thức ăn đi chen qua đám đông, láng giềng xung quanh kinh ngạc quan sát Tô Dĩ Mạt.

Có người tò mò hỏi: “Cháu vừa nói gì với mẹ cháu đấy?"

Tô Dĩ Mạt ho nhẹ nói: “Cháu nói cháu đói rồi."

Những người khác nửa tin nửa ngờ, thật hay giả vậy?

Trương Ngữ vẫy tay đuổi người đi, ra hiệu cho mọi người mau trở về nhà nghỉ ngơi, sau đó lại nhìn Tô Ái Quốc tựa như trấn an: “Dù nói thế nào, hôm nay anh cũng là người có lỗi. Hai vợ chồng với nhau, có gì không thể nói với nhau chứ? Nếu ngại cô ấy cho ít tiền tiêu vặt quá, anh có thể nói thẳng với cô ấy, sao lại giấu tiền riêng vậy chứ? Anh có biết làm vậy sẽ làm vợ anh đau lòng lắm không. Người ta đi theo anh nhiều năm, cũng sinh con cho anh, anh còn có cái gì không hài lòng nữa…"



Tô Ái Quốc che vết cào đã bị rỉ máu ra, gật đầu nhận sai với Trương Ngữ: “Là lỗi của tôi."

Chờ những người khác rời đi, Tô Ái Quốc âm trầm cúi đầu nhìn Tô Dĩ Mạt, khiến Tô Dĩ Mạt tê dại cả da đầu. Cô cười trừ nhìn anh ấy, định lấy cớ đi mua thuốc bôi cho anh ấy để chuồn đi. Ai ngờ vừa bước đi được mấy bước, đã bị Tô Ái Quốc xách cổ áo kéo vào trong phòng: “Nói! Tiền kia có phải của con không?"

Vừa rồi anh ấy giải thích với vợ là tiền kia không phải của anh ấy, có thể là của con gái. Nhưng vợ sống chết không chịu tin, còn nói hộp tiền của con gái đang nằm ở đây.

Để chứng minh mình nói không ngoa, cô ấy còn mở tủ ra, lấy hộp tiền cho anh ấy nhìn, bên trong có 136 đồng.

Con gái chỉ đi bày sạp bán hàng vào thứ bảy và chủ nhật, một tháng chỉ bán bốn tuần, tuần đầu tiên bán được 70 đồng, bốn tuần là 280 đồng, một nửa là 140 đồng. Con gái có thể mua đồ ăn vặt, tiêu hết 4 đồng, còn lại 136 đồng. Cô ấy tính toán cũng cặn kẽ, không thể sai được, vì vậy tiền này không thể là của con gái.

Thậm chí cô ấy còn tự suy diễn ra nguồn gốc tiền riêng của chồng mình: “Con gái vất vả đi bán bóng, anh lại trộm giấu tiền của con bé. Tô Ái Quốc, dù sao anh cũng là học sinh trung học phổ thông, anh có còn cần thể diện nữa không?"

Cô ấy còn cho rằng chồng mình đã sớm dự mưu từ trước, lý do là "Chẳng trách em hỏi anh tiểu Mạt kiếm được bao nhiêu tiền, anh lại nói là mình không biết. Em và tiểu Mạt cùng bày sạp, con bé bán được bao nhiêu tiền em đều biết rõ hết. Chẳng lẽ học sinh trung học như anh lại không bằng em?"

Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã kết tội Tô Ái Quốc. Tô Ái Quốc có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được cho mình, cảm thấy mình quá oan uổng, anh ấy luôn miệng đó không phải là của mình, nhất định là của con gái. Anh ấy đi theo con gái, biết rõ con gái buôn bán tốt như thế nào. Tuy anh ấy không biết bán bóng lãi được bao nhiêu, một tháng kiếm được 336 đồng cũng quả là khoa trương, nhưng anh ấy sử dụng phương pháp loại trừ. Tiền không phải của anh ấy, không phải của vợ, vậy chỉ có thể là của con gái. Hơn nữa, tiền kia để trong giày của con gái, không phải của cô, thì còn có thể là ai?