Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 90: Niên Đại Con Gái Một

Chương 49: Cách Kiếm Tiền 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh vội hứa hẹn: “Em yên tâm đi, sau này anh sẽ quản lý việc học của con gái. Anh nhất định sẽ bồi dưỡng con gái chúng ta."

Đến lúc này, Trương Chiêu Đệ mới yên lòng.

Hai vợ chồng trò chuyện với nhau một lúc, đến khi trở lại phòng ngủ chính, con gái đã ngủ say, Trương Chiêu Đệ ngồi ở bên mép giường con gái, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con gái.

Tô Dĩ Mạt đang ngủ say, phát hiện ra có người chạm vào mình, cô vô ý thức phất phất tay, trở mình.

Trương Chiêu Đệ vén tóc mai của con gái, liếc nhìn chung quanh, Tô Ái Quốc lại gần, cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, tò mò hỏi: “Em nhìn cái gì đấy?"

Trương Chiêu Đệ vuốt ve vầng trán trơn bóng của con gái: “Em nghe nói các giáo sư đều có bộ não rất to, nhưng sao em thấy óc của con gái không lớn lắm."

Tô Ái Quốc không biết vợ mình nghe những lời ngụy biện này ở đâu, nhỏ giọng nhắc nhở cô ấy: “Đừng đánh thức con bé. Hôm nay con bé học cờ tướng với anh đầu óc phải hoạt động rất nhiều, để con bé nghỉ ngơi đi ."

Trương Chiêu Đệ quyến luyến thu tay về, trở về giường lớn nằm xuống.

Tô Ái Quốc giải thích với cô ấy: “Đúng là người có bộ não lớn sẽ thông minh hơn, nhưng không phải tất cả những người thông minh đều có bộ não lớn. Tuy nhiên, anh nghe nói dùng não quá độ sẽ bị rụng tóc, sau này em chịu khó mua nhiều đồ bổ não cho tiểu Mạt đi."

Trương Chiêu Đệ vừa nghe nói sẽ bị rụng tóc, đã lập tức truy hỏi: “Thứ gì bổ não?"

Người bình thường sẽ nghĩ ngay đến câu "Ăn gì bổ nấy", nhưng Tô Ái Quốc thường xuyên đọc báo, ên cũng biết đươc nhiều hơn. Anh nói: “Các loại hạt khô bổ não như quả óc chó, đậu phộng, hạt điều..."

Trương Chiêu Đệ hít một ngụm khí lạnh, đậu phộng thì thôi đi, chứ quả óc chó, hạt điều đều không hề rẻ.



Nhưng vì mái tóc của con gái, Trương Chiêu Đệ không do dự thêm nữa, dự định ngày mai đi mua.

Ngày hôm sau, Tô Dĩ Mạt nhìn mẹ mua về ba loạt hạt này, thắc mắc hỏi: “Mẹ ơi, nhà chúng ta người thân ở Bằng thành ạ? "

Trương Chiêu Đệ sửng sốt trong chốc lát, lắc đầu nói: “Không có? Sao con lại hỏi như vậy."

Tô Dĩ Mạt chỉ chỉ vào ba chiếc túi nylon trong suốt chứa đồ: “Vậy những thứ này là…"

Trương Chiêu Đệ dở khóc dở cười, mở túi lấy ra một quả óc chó rồi dùng cửa kẹp. Cô ấy bóc nhân hạt ra, đưa cho con gái: “Mua cho con ăn đấy. Ba con nói bây giờ con cần phải bồi bổ."

Tô Dĩ Mạt mấp máy môi muốn nói gì đó, bình thường mẹ cô ấy không nỡ ăn, không nỡ mặc, một đồng có thể chia làm mấy phần, lại chịu mua đồ ăn đắt tiền cho cô làm đồ ăn vặt. Cái này cái này cái này…

Cô tỏa sáng hai mắt hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nghĩ ra cách kiếm tiền rồi ạ?"

Trương Chiêu Đệ sửng sốt, tươi cười nói: “Cứ coi là vậy đi. Mẹ kiếm tiền đều vì gia đình chúng ta có cuộc sống tốt hơn mà."

Tô Dĩ Mạt đưa cho cô ấy một miếng nhân quả óc chó, Trương Chiêu Đệ xua tay từ chối: “Hồi còn bé mẹ thường xuyên lên núi hái quả óc chó, hồi đó thứ này rẻ lắm, đến khi tới Bằng thành mới biết quả này đắt."

Tô Dĩ Mạt có thể nghe ra tiếc nuối từ trong giọng điệu của cô ấy. Cũng đúng thôi, người trong thành coi là đồ quý giá, người nhà quê lại chẳng buồn nhặt, cứ vậy để lỡ mất trăm triệu. Ai gặp phải chuyện này cũng tiếc nuối thôi.

Trương Chiêu Đệ lại tự nói tiếp: “Sau đó mẹ nhờ ba con gửi thư về, bảo với người trong thôn là thứ này rất đắt, nhà nhà lên núi tranh nhau hái quả óc chó, nghe nói còn gây ra mạng người."
« Chương TrướcChương Tiếp »