Chương 42

----

Trưởng thôn thở dài một hơi.

Sự việc bắt đầu từ mười năm trước.

Khi đó người dân trong thôn đa số đều rất nghèo khổ, ăn không có ăn, mặc cũng không có mặc.

Hứa Bối Đóa trầm ngâm tính toán một chút, thời điểm đó Đóa Đóa mới tám tuổi, thực sự có thể đã thấy qua bác năm.

“Ông năm năm đó lại rất phát đạt, ông ấy rời thôn, đến thành thị, nói là tìm việc làm.”

“Thời gian sau, mấy anh em chú trong nhà người nào cũng thực sự khó khăn, cùng nhau ngồi xe lừa kéo lên thành muốn đi tìm ông năm, hy vọng ít nhiều chúng tôi cũng được ông ấy giúp đỡ. ”

“Không ngờ trong thành, không tìm được ông năm. Bọn chú vội tìm đến nhân viên của ông ấy, nhân viên nói ông năm bây giờ đi lên tỉnh rồi.”

“Khi đó là thời đại nào, woa, con biết tỉnh cách xa chúng ta bao nhiêu không? Người bình thường sao có khả năng đi đến tỉnh? ”

Một cụ lớn khác trầm mặc cũng thở dài một hơi.

“Mấy anh em chắc chắn không có cách nào đi tỉnh tìm được ông năm, cho nên cứ như vậy mà quay về.”

“Bọn chú từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt, lúc đó ba của ông năm bệnh nặng, nằm liệt giường, đều là chúng tôi thay ông ấy chăm sóc.”

“Mãi đến sang năm, ông năm mới từ tỉnh quay trở về thôn, tràn ngập niềm vui. Nhưng mấy anh em bọn chú trong lòng đều sinh oán hận, ở thôn giúp chăm sóc ba ông ấy, ông ấy lại ở bên ngoài một mình sống ung dung vui vẻ.”



“Ông năm lúc quay về thôn dẫn theo về một cô gái, nhìn rất xinh đẹp rất quyến rũ, nói là sinh viên ở tỉnh, đã phải lòng ông.”

... ...

“Về sau? Đây không phải là chuyện tốt sao? ”Hứa Bối Đóa nghi ngờ, xem ra bác năm này cũng không giống là người xấu hoặc người ăn chơi gì.

“ Về sau...”

Một cụ già cúi đầu, hối hận nói:

“Người trong thôn đều là tá điền, thường đều lấy vợ trẻ cũng là người trong thôn.”

“Ông năm hạnh phúc, nhưng mấy anh em ở thôn lại thấy không vui, cảm thấy dựa vào đâu mà vận may tốt đến vậy, đều là ông ấy chiếm hết sao?”

“Mọi người lúc đó đã làm gì?” Hứa Bối Đóa hiếu kỳ hỏi.

Ông lão chống gậy, thở dài nói: “Còn có thể làm gì? Lúc đó không hiểu chuyện, nhìn vợ con mình đều đầu tro mặt xám không có cơm ăn mà ganh tị, muốn làm mất mặt ông năm trước mặt con gái nhà người ta, nói những điều xấu về ông ấy”.

Ánh mắt trưởng thôn cơ hồ trống rỗng: “Bọn họ lúc đó xúi giục mấy cô gái đã có chồng diễn một vở kịch, chú cũng không ra tay ngăn cản.”

“Mấy cô giả vờ bị bắt cóc, thành công làm con gái nhà người ta sợ hãi.”

“Bọn chú còn khuyên ông năm, nói cô gái như vậy không xứng, nên sớm bỏ mà về lấy vợ trẻ trong thôn...”

“Không ngờ tính khí của ông năm này...lại dại dột như vậy…”