Chương 27: Buôn bán (1)

Nếu nói đến vị trí tốt, nhà bọn họ ở bên cạnh cũng rất thích hợp mở tiệm. Lúc ăn trưa, bà ta vừa mở miệng than thở với chồng Hạ Chí Quân, Hạ Chí Quân đã bắt bà ta im miệng, mắng: “Bà còn có mặt mũi nói ra à? Bà không biết xấu hổ cướp công việc làm ăn của nhà người ta, nhưng tôi không có mặt mũi đó đâu, muốn làm sao bà không làm từ sớm đi!"

Lưu Xuân Bình ủ rũ không dám nói gì, kể từ sau sự việc lần trước, chồng bà ta vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận, hai con trai của bà ta cũng trách bà ta lắm mồm, nói chung là giờ bà ta không có địa vị gì ở trong nhà này nữa.

Tiệm tạp hóa khai trương từ tám giờ tám phút buổi sáng, bận đến hơn mười hai giờ mới vãn khách, trong tiệm không lắp quạt máy, người nhà họ Hạ đều nóng chảy đầy đầu mồ hôi.

"Ôi trời ơi, mệt muốn chết đi được, còn đói đến bụng dán vào lưng nữa chứ."

"Cũng may mà biết hôm nay không có thời gian nấu cơm, sáng nay con đã hầm nửa nồi cháo rồi, giờ chúng ta đi ăn tạm trước đã."

Cả gia đình đều nhất trí với đề nghị của Hạ Thanh, Lý Tú Cầm bảo bọn họ đi ăn trước, mình phải ở lại trong tiệm tính toán sổ sách, nhìn xem sáng nay bán được bao nhiêu tiền.

"Mẹ ơi, để con cùng tính với mẹ, trong đầu cứ nghĩ tới chuyện này cũng nuốt không trôi cơm được."

Hạ Hòa ở lại cùng tính toán sổ sách với Lý Tú Cầm, Hạ Thanh kéo Hạ Lâm trở về sân sau, chuẩn bị dọn cơm lên ăn ở trong tiệm nhỏ. Hạ Chí Dân nóng quá, đi ra ngoài giếng xách mấy xô nước đi tắm qua cho mắt, chỉ có Hạ Văn là nhàn rỗi, Hạ Thanh bảo cô ấy đi hái mấy quả dưa chuột non, định làm nộm dưa chuột.

"Không biết sáng nay chúng ta buôn bán thế nào nhỉ? Có thể bán được một trăm đồng không?"

Hạ Lâm vừa múc cháo vừa hỏi Hạ Thanh, sở dĩ cô ấy lấy một trăm đồng làm tiêu chuẩn, vì một trăm đồng tiền là số tiền rất lớn với Hạ Lâm.

Giai đoạn đầu mở tiệm tạp hóa rất tốn kém, bọn họ phải xây nhà, trả tiền ăn và tiền công cho thợ xây, nhập hàng, mua trứng gà, tốn tổng cộng một nghìn ba trăm sáu mươi lăm đồng, đây là bọn họ còn tiết kiệm được tiền mua kệ hàng.

"Em nghĩ không chỉ bằng đấy đâu, nhiều người mua như vậy cơ mà, sao có mỗi một trăm rưỡi được."

Hạ Thanh không chỉ giúp lấy hàng mà còn tiến hành kiểm kê, cô tính toán đại khái giá cả, cũng phải hơn một trăm rưỡi.

Trong tiệm, Lý Tú Cầm và Hạ Hòa đếm từng hào từng xu một, tiền giấy xếp một bên, tiền xu xếp một bên.

"Tám mươi mốt đồng nhị hào, tám mươi mốt đồng bảy hào, tám mươi mốt đồng bảy hào năm..."

Chờ Hạ Thanh, Hạ Lâm bưng nồi cháo, bê bát đũa và đĩa rau ăn kèm vào trong cửa hàng, hai người còn chưa đếm xong.

"Một trăm sáu mươi hai, một trăm sáu mươi bốn, một trăm sáu mươi chín..."

Cũng may là hào và xu đều đã được đếm xong, còn lại là mấy đồng tiền có mệnh giá lớn. Hai chị em Hạ Thanh sợ ảnh hưởng đến bọn họ, đều im lặng không nói gì, bỏ đồ xuống rồi đi về phía bọn họ, cùng giúp bọn họ đếm tiền.

"Một trăm chín mươi sáu, một trăm chín mươi tám, hai trăm..."

Trên mặt cả gia đình đều tràn đầy ý cười, mức doanh thu cuối cùng đếm được là 214 đồng 7 hào, vượt quá mong đợi của mọi người.