Chương 4

Hoắc Bắc Sơn bỗng nhiên bị tức cười, mình huấn luyện một ngày mệt chết mệt sống, trở về còn phải nấu cơm cho cô.

Cô ngược lại ngủ rất thoải mái.

Ôn Nhuyễn cũng không muốn ngủ, cô là dị năng giả, luôn luôn rất cảnh giác.

Nhưng thân thể này thật sự là quá mệt mỏi.

Nhắm mắt trong hai giây thì đã ngủ thϊếp đi.

Hoắc Bắc Sơn vừa định đánh thức cô, nhưng mà vừa đến gần, Ôn Nhuyễn lại vì hơi thở xa lạ, đột nhiên mở mắt.

Giờ khắc này, ánh mắt của cô mang theo cảnh giác và sát khí, như là mèo hoang xù lông, tràn ngập tính công kích.

Hoắc Bắc Sơn sửng sốt một lát, người phụ nữ này sao lại có ánh mắt sắc bén và sát khí như vậy?

Anh vừa muốn nhìn nhiều, Ôn Nhuyễn đã dụi mắt lười biếng ngồi dậy, tóc cô ngủ hỗn độn, quần áo cũng lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh trắng nõn trên cổ.

Hoắc Bắc Sơn sửng sốt một lát, lập tức dời ánh mắt đi.

Yết hầu anh trượt lên xuống, mất tự nhiên mở miệng, thanh âm cứng rắn: "Cơm đã làm xong, tự mình đứng lên ăn!"

Nói xong, cũng không đợi cô nói chuyện, bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.



Khuôn mặt nhỏ nhắn Ôn Nhuyễn tối sầm: Tốt lắm, đàn ông tốt nhất nửa người dưới cứng như miệng.

Cô đứng dậy ngồi vào bàn ăn, ngồi trên bàn đặt hai đĩa nhỏ rau xào, khoai tây sợi đơn giản và thịt xào, miếng thịt kia thịt mỡ như ngón tay cô, trên phần nhọn có chút thịt nạc nho nhỏ!

Đối với người chỉ thích ăn thịt nạc không thích ăn thịt mỡ mà nói, đây quả thực chính là chuyện tra tấn người nhất.

Ôn Nhuyễn ở tận thế ăn hỏng bụng, dị năng giả cũng không thiếu ăn mặc như vậy, nhưng đói bụng thì chó má gì cũng nhét vào trong miệng, còn ăn các loại thịt sống, lúc này nhìn thấy thịt mỡ rất muốn ói.

***

“Đoàn trưởng, thật sự muốn ly hôn sao?”

Bình thường nghỉ ngơi, một đám anh em trong khu gia đình sẽ bớt chút thời gian cùng nhau nghỉ ngơi ăn khuya, uống vài chén.

Lúc này một đám người đàn ông vây quanh cùng một chỗ, cũng không khỏi nhắc tới sự kiện gần đây khu gia đình lan truyền ồn ào huyên náo, đoàn trưởng thiết huyết vô tình của bọn họ bị đội nón xanh.

Đoàn trưởng đã hai mươi bảy, vất vả lắm mới cưới được vợ, kết quả lúc này mới mấy tháng, đã nɠɵạı ŧìиɧ.

Tuy rằng đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nhẫn nhịn, nhưng ly hôn như vậy, lại không đáng thay cho anh.

Uống mấy ly rượu, thì không nhịn được nhiều chuyện hỏi.



Lông mày kiếm của Hoắc Bắc Sơn đè rất sâu, lúc nào cũng có thể dùng ánh mắt lăng trì xử tử.

Đổi lại là bình thường, anh khẳng định không chút do dự nói, "Ly.”

Nhưng lúc này lại do dự hai giây, giọng nói không vui: "Nhàn rỗi?”

Mấy người dưới tay nghe nói như thế, giật mình một cái, tỉnh rượu vài phần, không dám nói chuyện.

"Đoàn trưởng, không phải chúng ta nhàn rỗi, là mấy anh em thay anh thấy không đáng, trong đoàn văn công có cô gái lớn lên xinh đẹp như vậy, còn là con gái sư trưởng, trước đó đã cố ý giới thiệu cho anh, chờ ly hôn, anh còn lo không sống được ngày lành?"

“Đúng vậy, để tôi nói Ôn Nhuyễn kia quá quá đáng.”

Hoắc Bắc Sơn lạnh lùng liếc mấy người một cái, đè mấy người muốn mở miệng nuốt lời xuống cổ họng, không phun ra được.

Hoắc Bắc Sơn có hơi bực bội, thân ảnh cao lớn đứng lên: "Tôi về trước, mọi người từ từ uống.”

Dứt lời, cũng không để ý tới mấy người đang kinh ngạc, xoay người bước nhanh rời đi.

Người đàn ông kia khuôn mặt còn ửng đỏ, có hơi mơ hồ: "Đoàn trưởng đây là làm sao vậy, thế nào mà thoạt nhìn có chút dáng vẻ tâm phiền ý loạn?"

"Cậu cmn còn có mặt mũi hỏi làm sao vậy, thằng nhóc cậu uống chút rượu, lời nói nhảm gì cũng dám nói, đâm chỗ đau đoàn trưởng xem như xong, lại còn quan tâm đến hôn nhân đại sự của đoàn trưởng, chờ qua hai ngày nữa huấn luyện, cho cậu dễ chịu!"

Người đàn ông bị nói lúc này sợ tới mức tỉnh rượu.