Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 16: Lướt Qua

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cũng rất có cảm giác chính nghĩa.” Phương Trấn Nhạc dẫn cô xuống lầu, dường như muốn an ủi trái tim cô nên lại nói tiếp: “Lát nữa Gia Minh sẽ dẫn Vương Tân Lai đi lấy khẩu cung một lần nữa, sau đó sẽ nhốt vào phòng tạm giam làm thủ tục, đợi tòa án thẩm vấn. Trương Phụng Vân cũng có thể nhập thổ vi an.”

“…” Dịch Gia Di lặng lẽ đi theo phía sau anh, nghe anh nói chuyện mà không lên tiếng.

Khi lại băng qua hành lang tầng một, người chồng nạn nhân cuộn người ngồi đó trước đấy đã đứng dậy, rõ ràng đã được thông báo tin tức tốt hung thủ đã bị bắt.

Hai tay ông ta không ngừng vặn xoắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất trước mặt, quai hàm thi thoảng căng lên vì nghiến răng.

Người đàn ông góa vợ này đối diện với cửa phòng thẩm vấn, dường như đang lên kế hoạch sẽ lao vào báo thù tên hung thủ gϊếŧ người thế nào.

Thẳng đến khi tiếng bước chân của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đánh gãy âm mưu của ông ta.

Người đàn ông quay người, đi lướt qua trước mặt Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, cuối cùng ánh mắt rơi lên mặt Dịch Gia Di.

Hai người đối diện, mấy lần liền Dịch Gia Di tưởng ông ta sẽ mở miệng nói chuyện.

Trong đôi mắt đυ.c ngầu của người đàn ông đó dường như chứa vẻ tha thiết, lại giống như hồng thủy dâng lên, cuộn trào dữ dội, cuối cùng vẫn khô cạn nơi đáy mắt khô khốc.

Thẳng đến khi lướt qua vai nhau, ông ta vẫn không lên tiếng.

Nhưng khi Phương Trấn Nhạc vòng vào phòng thẩm vấn, cô lén lút liếc mắt nhìn qua, lại thấy người đàn ông đó đang chậm rãi đứng thẳng lưng giống như vừa rồi mới khom người với cô vậy.

Cô nhấc chân đi vào phòng thẩm vấn, cánh cửa phía sau ngăn cách tầm nhìn của cô, lỗ tai lại hơi nóng lên, nhiệt huyết dâng trào, toàn bộ trái tim đều thấy bất ổn hẳn.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}



Phương Trấn Nhạc bước tới trước phòng thẩm vấn số ba đang giam Vương Tân Lai, quay đầu dặn dò Dịch Gia Di: “Cô về trước đi, có chuyện gì để ngày mai nói sau.”

“Vâng.” Cô chỉ đáp khẽ một tiếng.

Phương Trấn Nhạc nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ rồi.

Vừa trải qua nhiều chuyện như thế, bị đánh, còn bắt được hung thủ, cũng không biết trạng thái tinh thần thế nào rồi: “Trực tiếp bắt xe về nhà đi.”

Dịch Gia Di vốn còn đang ngây người đột nhiên nghe thấy hai chữ “bắt xe” này cũng lập tức lấy lại tinh thần.

Nghèo khó khiến cô vứt bỏ toàn bộ tạp niệm.

Bắt xe ở Hương Giang đắt đến xắt thịt, cô nào có tiền để phung phí như thế, suy nghĩ như vậy cũng hiện rõ mồn một qua ánh mắt.

Phương Trấn Nhạc nhìn ánh mắt của cô cảnh sát trẻ lập tức từ hoang mang chuyển thành tuyệt vọng, lời nói sau đó cũng nghẹn lại, đổi thành: “Bỏ đi, cô ở đâu?”

“Minh Đức Thôn, đường Cây Sồi, Thâm Thủy Phụ.”

“Trước đường Cây Sồi sao?” Phương Trấn Nhạc nhớ lại.

“Đúng đúng.”



“Cô ngồi đợi đi, lát nữa tôi thuận đường đưa cô về luôn.”

“Cảm ơn cành sát Phương…” Dịch Gia Di muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Phương Trấn Nhạc hơi nhướng mày, lập tức phát hiện ra.

“Sir Phương, có thể vòng qua phố Pitt được không, xe đạp của tôi vẫn còn ở bên đó, ngày mai tôi còn phải dùng.” Dịch Gia Di trông vô cùng đáng thương.

Phương Trấn Nhạc hơi sững sờ, chợt nở nụ cười: “Hôm nay nhờ hồng phúc của cô mà được kết thúc công việc sớm, dù cô có muốn đến Đại Nhĩ sơn cũng không thành vấn đề!”

Khung xe Jeep của Phương Trấn Nhạc vô cùng cao, khi Dịch Gia Di lên xe gần như phải nhảy lên.

Cô cũng chưa từng ngồi ở vị trí cao như thế trong khoảng thời gian muộn như vậy để thưởng thức cảnh đường phố của thành phố này.

Trên đường xe Jeep chạy như tên bắn, băng qua phố Waterloo, vòng vào phố Pitt lấy xe đạp của cô, lại chạy chậm dừng lại ở chỗ đèn tín hiệu, để cô được nhìn thấy rõ ràng mỗi một ánh đèn neon trên các con phố xung quanh.

Mấy bảng hiệu cao thấp đan xen gần như bắc thành một cây cầu trên phố, là Cyberpunk lơ lửng trên bầu trời các con phố và giữa các tòa nhà trong thành phố.

Tuy rằng ở thế hệ sau cũng có phim Cyberpunk trong và ngoài nước lấy bối cảnh ở Hương Giang nhưng những hình ảnh đó nào có chấn động rõ ràng bằng Hồng Kong cũ những năm chín mươi thật sự.

Đèn đuốc và cảnh tượng 3D trùng điệp phản chiếu lên võng mạng của cô, cũng chiếu sáng gương mặt hưng phấn của cô.

Lúc ấy, Dịch Gia Di không phải một viên cảnh sát trẻ, cũng không phải em gái hay bà chị sống trong khu tập thể công cộng, giờ này khắc này, cô chỉ là một du khách thời gian may mắn được nhìn thấy phong cảnh khiến cô say như điếu đổ, cho nên vui vẻ quên hết tất cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »