Chương 19

Lâm Bảo Thụ sửng sốt trong chớp mắt, ông ta chỉ lo tức giận, quên cháu ngoại. Chân Tiểu Bắc ngắn, lúc này mới đến cửa. Lâm Vân Hương vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đã đỏ bừng, trong tay cầm thứ gì đó lung lay sắp đổ, vội vàng đi lên vài bước. “Tiểu Bắc, đến chỗ mẹ.”

Đứa bé không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó thân thiết nhất với mẹ, không chút suy nghĩ đã chen từ chỗ bà lão chạy tới.

Lâm Vân Hương mở miệng, Lâm Bảo Thụ nhớ tới vì sao ông ta tức giận: “Vào phòng! Cha có chuyện muốn hỏi con.”

"Có gì không thể nói ở đây?" Lâm Vân Hương dám đánh nhau với ba cô, điều kiện tiên quyết là chỉ có cô một mình. Có con thì có điểm yếu. Mấy ngày nay Lâm Vân Hương mới giải thích rõ ràng với Tiểu Bắc vì sao cô ly hôn, ly hôn có ý nghĩa gì. Cô không muốn trái tim nhỏ bé của Tiểu Bắc lại bị tổn thương một lần nữa.

Trước kia Lâm Diệu Cường kết hôn, Lâm Bảo Thụ là người lớn nhất. Có một đứa con dâu nóng tính, tính tình Lâm Bảo Thụ vẫn không thay đổi, chỉ là không ở trước mặt con dâu diễu võ dương oai.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vân Hương phản kháng, nhưng không một lần thành công. Lâm Bảo Thụ cho rằng lần này cũng giống như trước kia, Lâm Vân Hương cuối cùng còn phải cúi đầu nhận sai: "Tai điếc? Những gì tao nói mày không nghe thấy?”

"Không phải là chuyện tiền bạc và nhà cửa à." Lâm Vân nhìn lướt qua mọi người. “Mẹ chạy ra ngoài. Mọi người cho rằng con cãi nhau với mẹ, hỏi con vì sao mẹ chạy đi, con nói anh và chị dâu muốn dùng tiền của con. Con sợ bọn họ không có tiền trả, bảo cha mẹ đưa phòng cho con. Dù sao phòng này đến cuối cùng cũng là của anh chị dâu. Bây giờ cho hay sau này cho cũng không có gì khác nhau.”

Lâm Bảo Thụ thiếu chút nữa tức giận ngất đi, ông ta còn chưa chết, Lâm Vân Hương đã dám nhớ thương phòng của ong ta: "Thả chó má mẹ mày!”

"Mẹ con ở đây." Lâm Vân Hương nâng cằm về phía ông ấy. Phùng Quế Chi vẻ mặt sốt ruột muốn cào chết cô: "Vân Hương, đừng cố ý chọc giận cha con.”

Lâm Vân Hương: “Vậy mẹ nói chuyện này làm sao mới được đây? Hoặc là viết giấy nợ, hoặc là đổi nhà, hai chọn một.”

“Ông đây cái nào cũng không chọn!” Lâm Bảo Thụ trừng mắt nhìn Phùng Quế Chi, đều là chủ ý thèm thuồng của bà ta, từng chút từng chút dỗ dành. Như ý ông ta là không cần nói nhảm với Lâm Vân Hương: “Ai nuôi mày lớn như vậy? Nói chuyện với tao về chuyện nợ nhà, mày nằm mơ à mà dám nghĩ về nó.”

Lâm Vân Hương nở nụ cười.

Trong đại tạp viện nhiều người thích chiếm lời nhất, mấy người thiếu đạo đức nhất nghe nói như vậy cũng hai mặt quay qua nhìn nhau, cho dù là đặt trên đường đυ.ng đầu cũng không thể nói hợp lý hùng hồn như vậy.

Lâm Vân Hương: "Nếu con không cho mượn thì sao?”

"Vậy mày cút đi!" Lâm Bảo Thụ rống to, Tiểu Bắc sợ tới mức ôm lấy chân mẹ.

Lúc Lâm Vân Hương tới, một bao xách, một túi xách. Mới vừa rồi thu thập xong cũng là một bao xách một túi xách. Túi không lớn, còn trống rỗng. Bởi vì áo len mà chị dâu cô mặc về nhà mẹ đẻ là của cô. Năm trước trường học nghỉ, cô thấy có mấy thứ cần bổ sung, bảo Lý Hữu Lương lái xe chở cả nhà ra ngoài mua.

Lý Hữu Lương thẹn trong lương tâm, bảo cô mua mấy bộ. Khi đó Lâm Vân Hương cho rằng sắp đến tết, nên chuẩn bị quần áo mới, cho nên cô còn mua cho bố mẹ chồng và con mấy bộ quần áo