Chương 41

Lâm Vân Hương nghe vậy thấy rất áy náy. Con trai sắp tốt nghiệp mẫu giáo, cô mới biết không chỉ hàng xóm lầu trên lầu dưới, cha mẹ học sinh cũng xưng hô như vậy.

"Anh cũng chỉ biết như vậy." Nhâm Duy Đông.

Lâm Vân Hương: "Em không biết nhiều hơn anh. Em chưa bao giờ gặp cô ta và cũng không muốn gặp cô ta." Sau đó nói ra làm thế nào phát hiện vòng đeo tay trân châu, không nói cô cầm vòng tay đập vào mặt Lý Hữu Lương vân vân, trực tiếp nhảy đến hai căn nhà cho cô một căn, tiền gửi cũng cho cô, xe và công ty thuộc về Lý Hữu Lương.

Nhâm Duy Đông đoán được Lý Hữu Lương bán thảm khắp nơi không có khả năng thật sự thảm.

Người thật sự thảm nào có tâm tư đòi nợ từng nhà.

Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới Lý Hữu Lương nỡ ly hôn, bị tin tức bùng nổ này làm cho choáng ngợp, không để ý chuyện gì khác, chỉ biết ngoan ngoãn trả tiền.

"Không có ai tống tiền anh ta?"

Nếu Nhâm Duy Đông biết Lý Hữu Lương, cô sẽ không nói một câu, Nhâm Duy Đông muốn biết gì cũng có thể nghe được. Chuyện mất mặt này cũng không phải nhằm vào cô. Nghĩ đến chuyện này, Lâm Vân Hương thành thật nói: "Người phụ nữ kia lấy đứa nhỏ uy hϊếp anh ta.”

Nhậm Duy Đông: "Lý Hữu Lương luyến tiếc đứa nhỏ?”

Lâm Vân Hương khẽ lắc đầu: "Nhìn ý của Lý Hữu Lương không muốn có con cũng không muốn cưới. Em cũng biết anh ta. Thương lượng tốt, tất cả mọi thứ đều có thể. Càng ép buộc anh ta, anh ta càng không làm. Người phụ nữ đó không nên nhét vòng tay vào túi anh ta. Nói có thể ở cùng một chỗ với Lý Hữu Lương là đã thỏa mãn, kết hôn hay không cũng không sao cả, dỗ Lý Hữu Lương đồng ý cho cô ta sinh con, đến lúc đó cô ta lấy toàn bộ tiền của công ty đi em cũng không biết. Em phải làm việc, còn có Tiểu Bắc, không có thời gian trông nom Lý Hữu Lương, có thể không tới mấy năm tâm Lý Hữu Lương sẽ bị cô ta dỗ dành đi hết." Nói đến đây khinh thường cười một tiếng, "Chút mánh khóe kia còn học người đào chân tường. Cô ta sinh con cũng không sống lâu với Lý Hữu Lương.”

Nhậm Duy Đông nghe vậy bật cười: "Không phải ai cũng quyết đoán lý trí như em.”

Lâm Vân Hương lườm anh một cái.

Nhậm Duy Đông tủi thân, anh không phải trách cô quay đầu một phát gả cho Lý Hữu Lương: "Khen em.”

"Không nghe ra."

Nhâm Duy Đông: "..."

Lâm Vân Hương nhất thời cảm thấy kỳ quái: "Anh có phải nên gọi đồ ăn không? Chúng ta cũng nên quay về.”

"Lại đi?" Thần sắc Nhâm Duy Đông ngạc nhiên.

Cô quyết đoán tiêu sái như vậy thật sao chứ? Mới biết hiểu lầm lẫn nhau nhiều năm, Lâm Vân Hương cũng không có gì để nói.

Lâm Vân Hương nghi hoặc khó hiểu, không trở về mà ôn chuyện với anh, hay là ôm đầu khóc rồi nối tiếp tiền duyên? Bất kể tình huống nào cũng không phù hợp với tình huống hiện tại của hai người bọn họ —— một người vừa ly hôn, một người dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài ăn sáng.

Nhâm Duy Đông bị cô nhìn tới chột dạ, về phần chột dạ chuyện gì anh cũng không rõ ràng lắm. Trong đầu có một thanh âm nhắc nhở anh, không thể để Lâm Vân Hương rời đi như vậy. Lần trước có loại cảm giác này là lúc anh không cam lòng đi tìm Lâm Vân Hương hỏi rõ ràng.

Lâm Vân Hương liếc mắt nhìn Tiểu Bắc, cùng bạn học nhỏ trò chuyện rất vui vẻ, phỏng chừng không muốn trở về khuôn viên trường lạnh lẽo: "Nói chút về mẹ Y Y?”